Nhưng hiện tại tốc độ di chuyến chân của Tân Vũ đã vượt xa khỏi những gì anh ta tưởng tượng.
vietwriter.vn
Lúc này anh ta mới biết Tân Vũ không lừa mình.
Người này không chỉ khôi phục trạng thái đính cao như trước mà còn mạnh hơn nhiều.
Đùa cái quái gì vậy?
Mặt Tiêu Long nhất thời lộ rõ vẻ căng thẳng.
vietwriter.vn
Tốc độ ra đòn lần này của Tân Vũ vô cùng nhanh, khiến hằn không kịp né tránh, giống như Lý Kiệt chỉ có thể phòng ngự.
Anh ta nhanh chóng nâng cánh tay trái của mình lên, bước chân phải sang một bên.
Bụp!
Cuối cùng, cú đá của Tân Vũ đã trúng vào cánh tay trái của Tiêu Long.
Vào thời điểm va chạm, Tiêu Long cảm giác như thế tất cả xương cốt trong cơ thế mình gãy vụn vào lúc này.
Tác động rất lớn từ bên ngoài vào bên trong.
Anh ta siết chặt toàn thân đế phòng ngự, không tới 1/10 giây liền bị đánh tan thành từng mảnh vụn, cả người bay qua bên trái, lăn trên mặt đất mấy mét mới dừng lại.
Mà với một cước này, Tân Vũ vẫn đứng im tại chỗ bất động, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lực giật!
Xong đời rồi!
Thấy một màn này, mặt ông lớn của Quân khu 12 tái mét lại.
Bọn họ đều là lính mấy chục năm, vừa nhìn động tác ra đòn cơ bản có thế thấy được ai mạnh ai yếu.
Nhìn cú đá vừa rồi của Tân Vũ, hiển nhiên thấy được anh chưa dùng hết toàn lực.
Nhưng Tiêu Long đã bị đá bay ra xa.
Sức mạnh này thực sự có chênh lệch quá lớn!
“Anh~”
Tiêu Long nhịn đau, rất nhanh liền đứng lẽn, biểu cảm kinh hãi nhìn Tân Vũ.
“Anh thực sự là Tân Vũ tôi biết sao? Mẹ kiếp sao anh có thế trở nên lợi hại như vậy?”
Tiêu Long cả kinh hô lên.
Tân Vũ thản nhiên cười nói: “Tôi đã sớm nói với anh, vết thương trên người tôi đã bình phục, trạng thái cơ thế còn tốt hơn ngày trước, anh còn không tin”.