Nhóm tân binh dù sao chẳng mấy người quen biết nhau, trà trộn vào cũng không ai nhặn ra.
Mặc dù Tân Vũ luôn nói huấn luyện dựa trên thực chiến, nhưng dù sao đây cũng không phải thực chiến.
Sao có thế lấy tính mạng chiến hữu ra đùa!
vietwriter.vn
Cho dù họ tình nguyện, cấp trên tuyệt đối cũng không đồng ý.
Làm như vậy là đế đả kích tâm lí những tân binh, cho họ tin rằng cuộc tuyến chọn lính đặc chủng thật sự xuất phát từ thực chiến!
Như vậy tân binh mới càng liều mạng luyện tập, mới chuẩn bị sẵn tâm lý cho thực chiến!
Các tân binh vẫn đang nhịn đau bò về phía trước.
Phía sau người họ đế lại từng vệt máu dài.
Hầu hết mỗi tân binh đều bị cứa vài vết. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn không dám ngẩng đầu.
Bởi, cỗ súng máy của Tân Vũ vẫn đang điên cuồng xả đạn.
vietwriter.vn
“Phụt!”
Lúc này, 1 tân binh bất cấn hơi ngẩng đầu lên, trên trán lập tức xuất hiện 1 lỗ hống, máu đỏ phun trào!
“Bắn trúng người rồi! Cứu mạng!”
Tân binh bò phía sau nhìn thấy cảnh này, hoảng loạn kêu gào.
“Khốn khiếp!”
Cao Tráng gầm lên: “Nằm xuống, không được cử động! Hạ thấp đầu! Hạ thấp đầu! Muốn chết à?”
Vài tản binh định qua xem đồng đội thế nào thì đột nhiẽn có cảm giác xé gió bên tai, là 1 viên đạn! 1 viên đạn vừa bay qua sát tai! Thế là sợ hãi vội vàng hạ thấp đầu!
Tân Vũ khẽ nhếch miệng cười.
Có kỹ năng Mẳt Đại Bàng, khả năng bẳn súng của anh đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần! Có thể nói là chỉ đâu bắn đó!
Cho dù là súng máy!
“Nhanh! hai người qua đây, kéo tân binh kia ra! Nhanh!”, Cao Tráng gấp gáp ra lệnh.
Tân Vũ chuyến hướng súng sang chỗ khác để họ thu dọn.
“Các cậu muốn chết à? Mau hạ thấp đầu cho tôi! Bò đi! Mau bò!”
“Không muốn chết thì bò nhanh lên!”
Cao Tráng điên cuồng gầm lên, khiến cho bầu không khí căng thẳng lên đến đính điểm.
Sĩ quan đóng giả kia đã rửa sạch máu trên người, thấy một đồng đội chạy tới, bất giác bật cười: “Cậu cũng chết rồi à?”
“Đúng rồi, giáo quan bảo tôi chết ở hàng 3, tôi nào dám sống tới hàng 5”.
“Ha ha ha”.
Phía sau lại thêm hai tân binh nữa bị bắn vỡ đầu tiến vào.
Đương nhiên, đây đều là những diễn viên do Tân Vũ sắp xếp.
Diễn màn kịch đó, có thể giúp tân binh cảm nhận chân thật sự tàn khốc của chiến trường, như thế, bọn họ mới hoàn thành khóa huấn luyện một cách chuẩn mực nhất!
Sau gần nửa tiếng, các tản binh đã bò đến đích.
Trong cả quá trình, cộng thêm tân binh đào ngũ, tống cộng 4 người đã bị bân!
Các tân binh bò đến đích, cơ thế mổi người đều có ít nhất 7, 8 vết rách do mảnh sành cứa vào, ít thì cũng 2, 3 vết!
Cả người đều sắp thấm đẫm máu.
Tân Vũ dùng Mắt Đại Bàng quét toàn cảnh, kiểm tra đây đều không phải vết thương chí mạng, mới yên tâm bước xuống.
Giọng nói anh mang theo chút giễu cợt: “Chúc mừng các cậu, hoàn thành bài kiếm tra bò thấp tối nay!”
“Nhớ kĩ cho tôi, từ nay trở đi, mổi tối đều phải bò 1 lần! Tối nay may mẳn sống sót, không có nghĩa là sau này vẫn sống sót!”
“Vì vậy, bây giờ tôi mở lại cơ hội rút lui! Bất cứ ai muốn thoát ra ngoài, hãy lấy hành lý, đặt mũ cối
dưới quốc kỳ liền có thế đi!”
“Báo cáo! Tôi rút lui! Các người hoàn toàn không phải đang tuyến chọn! Các người chí dâm đạp lên tính mạng con người! Tôi không những rút lui, mà còn kiện các người, đám ác quỷ các người cứ chờ lên tòa đi!”
Một trung sĩ mặt đầy tức giận quát lên với nhóm Tân Vũ và Cao Tráng.
“Được thôi, cậu bỏ lại mũ cối, có thể kiện tỏi bất cứ lúc nào. Nếu không biết phải kiện ra sao, sẽ có người chỉ dần, biến!”, Tân Vũ lạnh lùng đáp.
“Các người đợi đó! Các người phải trả giá vì buối tập luyện tối nay! Tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho những chiến hữu bị bắn chết!”, dứt lời, trung sĩ kia ôm vết thương bỏ đi.