5p sau.
Từng tân binh một bước ra khỏi bể cồn với khuôn mặt tái mét và run rẩy. Có quỷ mới biết họ đã trải qua những gì trong 5p này!
Nỗi đau nhức nhối đến tột cùng, chẳng khác gì có người cầm dao cứa từ từ vào da thịt!
Bọn họ dám cam đoan, giờ cho dù phải bò tư thế thấp, có bị mảnh sành cứa vào, tuyệt đối cũng chẳng cảm nhận được đau đớn nữa!
vietwriter.vn
Giống như sau khi trải qua thống khố tột cùng, sẽ miễn dịch với các vết thương nhỏ khác!
Đây chính là bài huấn luyện khả năng chịu đau!
Hai bế cồn kia đã bị máu của họ nhuộm đỏ.
Cao Tráng dẫn họ ra ngoài, đế họ ngồi xuống nghỉ.
Lúc này, Tân Vũ cười híp mắt bước tới, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười ma quỷ của anh, các tân binh không rét mà run.
Người này, chắc chắn lại vừa nghĩ ra trò dày vò bọn họ!
F*ck! Xong chưa hả? Thật sự không coi bọn họ là người ư?
“Lâm Đại Phàm!”, Tân Vũ bất ngờ hô.
“Có!”
vietwriter.vn
Lâm Đại Phàm nhanh chóng đứng dậy, đáp lại bằng giọng khàn đặc.
Tân Vũ híp mắt cười, hỏi: “Tôi hỏi cậu, có cần khâu miệng vết thương lại không?”
“Báo cáo! Cái này dựa theo mức độ vết thương!”
“Những vết thế này”, Tân Vũ chỉ vào vết thương phần ngoài của mấy tản binh.
“Cần!”
“Tốt!”
Tân Vũ gật đầu: “Vì sự an toàn của các cậu, vậy phải chăm sóc miệng vết thương một chút”.
Cảm động quá!
Tên ác quỷ này cuối cùng đã thức tỉnh lương tâm, biết quan tâm sức khỏe người khác.
Có điều, bọn họ còn chưa cảm khái xong, Tần Vũ lại nói tiếp: “Lính đặc chủng tiẽu chuẩn, chiến đấu ở phòng tuyến sau của kẻ địch, bị thương là điều khó tránh”.
“Khi đó, không thể lúc nào cũng có quân y khâu và băng bó cho các cậu. Nếu muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, hoặc tránh để vết thương bị nhiễm trùng, chỉ có thể tự mình khâu mà thôi! Vì vậy, bắt buộc phải học kỹ năng này!”
“Tự khâu vết thương?”
Đám đông xám mặt.
Tân Vũ vẫy tay, Tank nhanh chóng đem giỏ kim chỉ y tế ra.
“Phát cho họ mổi người 1 hộp, hãy xử lý miệng vết thương trong 1Op!”
“Rõ!
II
Các binh sĩ phân phát kim chỉ cho tân binh.
Đám tân binh ngấn người nhìn hộp kim chỉ trong tay, thực sự để họ tự khâu?
Vừa bắt họ ngâm trong cồn 5p, còn chưa bớt đau, giờ lại bắt họ tự dùng kim khâu vết thương?!
Còn gì có thế điên rồ hơn nữa không?
“Giáo quan! Chúng tôi chưa từng học qua! Làm sao khâu?”, Lý Hóa nói.
Tân Vũ mỉm cười: “Không phải có nhân viên y tế ở đảy ư?”
Nói xong thì nhìn về phía Lâm Đại Phàm: “Cậu chỉ cho họ, khi nào khâu xong thì nghỉ ngơi”.
“Rõ!”
Vừa nghe thấy nghỉ ngơi, mọi người lập tức có
tinh thần.
Đau thì đau vậy, học cách khâu vết thương cũng là lựa chọn tốt.
Mọi người nhanh nhẹn xếp hàng, Lâm Đại Phàm cầm hộp kim chỉ, cười nói: “Có ai muốn lên đây làm mẫu cho mọi người không?”
“Để tôi để tôi!”
Phi công vô cùng tích cực chạy lên, trong lòng thầm nghĩ, để Lâm Đại Phàm khâu cho bản thân, vậy mình không cần động tay.
Cậu ta nào dám tự đảm kim vào người mình
chứ!
“Ha ha, phi công, cậu tích cực thật!”, Lâm Đại Phàm cười nói.
Lý Hóa nghiêm túc nói: “Nhân viên y tế, cậu khâu cho tôi nhẹ chút nha, hôm nay tôi chắn cho cậu bao nhiêu gió, đến lúc báo đáp rồi!”
“Ha ha, đương nhiên, yên tâm!”
“Trông nụ cười của cậu, tôi cứ cảm thấy nguy hiếm thế nào!”, Lý Hóa cảnh giác nói.
‘Ha ha ha”.
‘Cậu có thể đừng cười không! Dọa người lắm
đấy!
99
“Hà hà!”