• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Hoan nghênh đến địa ngục

“Giáo quan trưởng”.


Lúc này, mấy binh lính nhanh chóng chạy tới.


“Trói lại, đưa trở về”.


Tần Vũ buông lỏng tay, bàn chân anh hơi dùng lực, trực tiếp đẩy ngã Lâm Đại Phàm, mấy binh lính nhanh chóng tiến lên dùng dây thừng trói chặt cậu ta lại.


“Đừng trói tôi được không? Tôi sẽ ngoan ngoãn theo anh trở về mà! Ài ya, tôi nói thật đấy, không nói dối đâu”.


Lâm Đại Phàm kêu lên.


Mấy binh lính kia thấy cậu ta kêu gào cũng mặc kệ, sau khi trói chặt liền trực tiếp lôi đi.



vietwriter.vn



Nhìn thấy bóng dáng Lâm Đại Phàm, Tần Vũ khẽ cười nói: “Thú vị đấy”.


“Lão Triệu, bắt được bao nhiêu người rồi?”


Tần Vũ cầm lấy bộ đàm hỏi.


Triệu Đào nhanh chóng trả lời: “2/3 rồi, còn lại 1/3 nữa, đoán chừng mười phút nữa sẽ thu phục hết thảy. Anh yên tâm, tất cả tân binh đều dưới sự theo dõi của chúng ta, không một ai có thể chạy thoát”.


“Để ý thời gian”.


“Được”.


Sau khi nói xong, Tần Vũ cũng lười đi tìm tân binh khác, anh trực tiếp đi về phía căn cứ tổng bộ huấn luyện.


Mười lăm phút sau.


Trong khu căn cứ huấn luyện Long Nha.


Lúc này, mấy trăm tân binh phân thành hai hàng ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, như bị bắt làm tù binh.


Một bên là năm mươi người, một bên là hơn bốn trăm người.



vietwriter.vn



Khóe miệng Tần Vũ ngậm cây cỏ khô, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn mấy tân binh đó.


Xung quanh toàn bộ căn cứ lựa chọn có hàng chục binh lính đang đứng.


Tần Vũ nhìn thời gian rồi hỏi: “Đều đến đủ rồi chứ?”


“Báo cáo! Còn thiếu một tân binh. Người của chúng ta đang gấp rút tìm kiếm, rất nhanh sẽ tìm được thôi”.


Lão Thử nhanh chóng báo cáo với Tần Vũ.


Tần Vũ thản nhiên nói: “Không cần, bảo người của chúng ta trở về cả đi. Tân binh cuối cùng đang ở ngay trong doanh trại rồi”.


Ở trong doanh trại rồi sao?


Bốn người Tank, lão Thử, cổ sẹo, trán cao và những binh lính khác nhìn quanh nơi này một hồi, không hề phát hiện ra có ai khác.


Lúc này Tần Vũ tiến về phía trước một người lính mặc trang phục của bọn họ đứng sau lưng lão Thử, bình thản nói: “Anh bạn, nên hiện nguyên hình rồi đấy?”


Người lính kia vốn hơi cúi đầu, nhưng sau khi nghe thấy lời này của Tần Vũ, không khỏi từ từ ngẩng đầu lên.


Bụp~


Tần Vũ trực tiếp đánh thẳng vào bụng cậu ta.


Tân binh đó ôm thắt lưng cong mình lại giống như con tôm.


Tần Vũ nắm lấy cằm cậu ta, lạnh lùng hỏi: “Người của tôi đâu?”


Giọng nói của tân binh có chút khàn khàn: “Ở một con mương cạn cách lối vào rừng năm trăm mét về phía đông bắc, bên trên được bao phủ bởi lá cây khô”.


Lúc này, nhóm tân binh rốt cuộc mới có phản ứng lại, một đám đều kích động đứng lên hoan hô.


Vừa rồi có người bị người của Long Nha vây đánh, khả năng trong lòng họ tích tụ không ít oán hận.


Nhìn thấy người bên mình lại cải trang thành bộ dạng phe đối phương chạy đến đây, cả đám giống như thở hắt ra tia phẫn nộ, vui không kể hết.


Bụp bụp bụp~


Tank cầm súng trường xả súng một hồi xuống dưới chân đám người.


“Hô hào cái gì? Có muốn ăn vài viên đạn không? Ngậm hết miệng lại cho ông!”


Tank tức giận lớn tiếng hét.


“Mẹ khiếp, là đạn thật”.


Người tân binh ngồi xổm ở hàng đầu tiên nhìn thấy mấy lỗ đạn trên đất trước mặt, sắc mặt tái nhợt đi vì sợ hãi, vội vàng ngậm chặt miệng, không dám phát ra tiếng động.


Tần Vũ quét ánh mắt sắc lạnh nhìn tân binh cải trang: “Nói cho tôi biết tên của cậu, bộ đội nào, chức vụ?”


“Cảnh Hạo, thượng úy tiểu đoàn trinh sát 102, sư đoàn 7”.


“Được, tôi nhớ kỹ cậu rồi! Tôi chắc chắn cậu sẽ phải hối hận vì hành động hôm nay của mình”.


Bụp~


Nói xong, Tần Vũ lại đánh thêm một quyền vào bụng Cảnh Hạo, sau đó bị Tần Vũ đẩy lên tập trung với đám tân binh.


Tần Vũ nhìn đám tân binh, cao giọng nói: “Hoan nghênh các bạn tới địa ngục”.


“Tại sao lại nói nơi này là địa ngục?”


“Bởi vì, trong sáu tháng tới tôi sẽ cho các bạn trải qua những cuộc huấn luyện tàn khốc nhất, mà các bạn tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi!”


“Tôi cam đoan, trong nửa năm này, sẽ khiến các bạn có cảm giác mỗi giây mỗi phút như thể một năm! Hận không thể cho chính mình một dao tự kết liễu”.


“Thể xác và tinh thần của các bạn đều sẽ bị tra tấn đến cực hạn”.


“Đừng tưởng tôi nói đùa với các bạn.


Bộ đội đặc chủng là đội quân vĩnh viễn không có ngày mai. Bởi chính bạn cũng không biết được, khi nào mình sẽ chết trận.


Nếu các bạn không dám vì nước quên thân, vì dân phục vụ, sẵn sàng hy sinh thì mời bạn ngay lập tức rời đi.


Long Nha cần những binh sĩ dũng cảm sẵn sàng hy sinh cho đất nước. Cái này không phải chỉ nói cho có”.


Nói xong Tần Vũ cầm lấy một phần tư liệu giơ lên, nhìn bọn họ rồi nói: “Tôi có danh sách liệt sĩ đã hy sinh trong các trận chiến thực tế của lực lượng bộ đội đặc chủng trong ba năm qua! Lực lượng đặc công Sơn Báo của quân khu 8, nơi tôi từng ở trước đây, năm ngoái đã mất mười người! Nếu không tin, các bạn có thể đến xem!”


Không một ai động đậy.


Bởi vì họ đều hiểu rõ, dám lấy những thông tin kia đưa cho họ xem thì chắc chắn không thể là giả được.


Hơn nữa, bên trong quân khu tuy không có bộ đội đặc chủng nhưng bọn họ cũng có hiểu biết tối thiểu về lực lượng này.


Tất cả các hoạt động tội phạm trên biên giới và những tên côn đồ có vũ trang trong thành phố cơ bản đều do bộ đội đặc chủng ra mặt giải quyết!


Chiến trường chưa bao giờ nói giỡn, người chết đã là chuyện quá đỗi bình thường.


Cho dù có là bộ đội đặc chủng!


Không thấy ai bước ra, Tần Vũ buông tư liệu đó xuống: “Được, nếu các bạn đã tin thì bây giờ nói cho tôi biết, các bạn đã quyết tâm chưa? Có dũng khí tiến vào bộ đội đặc chủng Long Nha không?”


Có!


Có!


Có!


Mấy trăm người đồng thời hô lên.


Trước thời khắc lâm trận thực sự lại bảo bọn họ rút lui sao, bọn họ không nhát gan đến vậy.


Không tồi.


Tần Vũ nhếch miệng khẽ cười.


Chỉ là, nụ cười kia, dần dần có chút dữ tợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK