Long Vệ Quốc nói: “Không có gì là tuyệt đối cả. Quân khu 13 chúng tôi cũng chỉ biết sơ sơ về bộ đội đặc chủng thôi. Chỉ cần cậu cố gắng hết sức là được, chúng tôi tin tưởng cậu!”
Tần Vũ nói: “Ngoài ra, tôi còn có vài yêu cầu”.
“Cậu cứ nói, chỉ cần làm được thì chúng tôi nhất định sẽ đồng ý”.
Long Vệ Quốc nói.
“Thứ nhất, một khi tôi trở thành tổng giáo quan thì quân khu không được xen vào việc tuyển chọn của tôi, phải phối hợp với phương thức tuyển chọn của tôi vô điều kiện”.
vietwriter.vn
“Không vấn đề gì”, Long Vệ Quốc không thèm suy nghĩ, lập tức đồng ý.
Mặc dù ông ta không phải bộ đội đặc chủng nhưng ông ta từng trông thấy quá trình tuyển chọn, huấn luyện lính đặc chủng. Mức độ thậm chí còn tàn khốc hơn cả so với bộ đội dã chiến.
Mà lúc này, quyền uy của giáo quan là vô cùng quan trọng.
Nếu bọn họ tự ý xen vào thì không những khiến tuyển thủ nghi ngờ quyền lực của giáo quan mà còn làm ảnh hưởng đến các bước huấn luyện của Tần Vũ.
Mất nhiều hơn được!
Nếu đã chọn Tần Vũ làm tổng giáo quan huấn luyện thì nhất định phải tin tưởng anh vô điều kiện!
Tần Vũ tiếp tục nói: “Thứ 2, tôi cần vài giáo quan trợ giảng. Tôi có vài người bạn đã xuất ngũ, hai người ở tỉnh ta, có người thì ở tỉnh khác nhưng đều đang công tác tại đội cảnh sát hình sự hoặc công an”.
“Mặc dù bọn họ chưa từng làm giáo quan nhưng kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú. Nếu không một mình tôi cũng không kham hết được việc, dù sao tỉnh chúng ta không có một bộ đội đặc chủng nào cả”.
Long Vệ Quốc nói: “Lát nữa cậu đưa danh sách cho tôi, tôi sẽ cố gắng điều người đến đây cho cậu”.
Tần Vũ gật đầu.
“Thứ ba, lần tuyển chọn này tôi không dám đảm bảo sẽ không có thương vong hay thương tật. Bởi vì khi tuyển chọn, tôi sẽ sử dụng đạn súng cùng lựu đạn hàng thật giá thật”.
vietwriter.vn
“Nhưng cách này sẽ không tránh được trường hợp ngoài ý muốn, vì thế tôi cần danh sách có 3 chỗ trống cho người bị thương vong và 5 cho thương tật”.
Nhiều như vậy?
Long Vệ Quốc và Triệu Đào đều cau mày.
Tần Vũ nói: “Cho dù là tuyển chọn thông thường thì trong các kỳ trước của quân khu 8 cũng từng xảy ra thương vong và thương tật. Đây là hiện tượng bình thường, bởi vì trong hiện thực tàn khốc, không ai dám đảm bảo chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.
“Nếu đây là chỉ tiêu bình thường thì chúng tôi đồng ý với cậu”.
Long Vệ Quốc cuối cùng cũng gật đầu.
“Tốt, vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi’.
Tần Vũ nói: “Khi nào thì tôi có thể bắt đầu?”
“Bất cứ lúc nào cũng được!”
Long Vệ Quốc nói: “Chúng tôi đã chuẩn bị địa điểm tổ chức cho cậu rồi. Cậu chỉ cần đến các khu bội đội dã chiến chọn người là được”.
“Về địa điểm tổ chức, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng với Triệu Đào, cậu ta sẽ thu xếp”.
“Được!”
“Lúc cậu đi chọn người thì dẫn theo Triệu Đào, cậu ta khá quen thuộc với nơi này. Cậu muốn ai thì cứ nói với đội trưởng đội đó, tôi đã ra lệnh rồi, bọn họ không dám ngăn cản”.
Tần Vũ gật đầu.
Sau khi xác nhận chi tiết lại một lần nữa, theo sự sắp xếp của Triệu Đào, Tần Vũ ở lại trong khu của đoàn cảnh vệ.
Lúc này là buổi chiều.
Các liên đội điều đang huấn luyện, tập đấu tay đôi, chiến thuật trong sân tập tổng hợp.
Tần Vũ thu dọn đồ đạc xong thì đến sân tập tổng hợp bên ngoài tòa nhà.
Đã rất lâu rồi anh chưa luyện tập.
Hiện tại trong cơ thể anh đã có nước hồi phục tế bào, anh muốn thử xem tình trạng cơ thể mình ra sao.
Anh bắt đầu tại sân chạy hình vòng để cơ thể thích ứng dần với tiết tấu vận động.
Mà cùng lúc đó, đại đội 3 trung đoàn cảnh vệ cũng bắt đầu chạy ngay sau Tần Vũ.
Bọn họ chạy vác vật nhẹ 5km.
Tần Vũ hiện giờ không mang theo bất kỳ vật nặng nào mà chỉ tập luyện theo phương thức thông thường.
Người của đại đội ba cũng không chú ý đến anh. Khi mới bắt đầu, mười mấy người chạy vụt lên trước, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Tần Vũ.
Sân tập tổng hợp khá rộng, một vòng là 1000m.
Ở giữa có 400m vật cản cùng các công cụ, khí giới để đấu tập.
Ban đầu Tần Vũ chạy không quá nhanh. Anh muốn từ từ thích ứng với trạng thái hiện tại của cơ thể.
Chẳng mấy chốc anh đã bị liên đội 3 bỏ xa 200m.
Lúc này Tần Vũ mới chạy được hơn 100m, tốc độ vô cùng chậm.
Bên cửa sổ phòng làm việc, Long Vệ Quốc và Triệu Đào cũng cầm kính viễn vọng lên quan sát tình hình.
Sau khi thấy tốc độ chạy của Tần Vũ thì hai người đều khẽ thở dài.
“Một người lính tốt như vậy lại thành ra thế này”.
Long Vệ Quốc tiếc nuối nói.
“Đúng vậy”.
Triệu Đào cũng than thở: “Với một người lính đặc chủng ưu tú mà nói thì không gì tuyệt vọng hơn việc cơ thể mình bị tổn thương nặng nề”.
“Chỉ là thủ trưởng, với thể chất hiện tại của anh ta thì thật có thể đảm nhiệm chức vụ giáo quan ư?”
Long Vệ Quốc nói: “Cậu ấy cũng chỉ phụ trách chỉ huy, không tham gia huấn luyện, hẳn là không sao. Trước cứ quan sát đã, nếu thật sự không được thì chỉ đành tìm người khác”.
Long Vệ Quốc nói rồi đặt kính viễn vọng xuống, định quay lại tiếp tục làm việc.
“Đợi đã, thủ trưởng mau nhìn!”
Triệu Đào đột nhiên kêu lên.
Long Vệ Quốc khựng lại: “Làm sao vậy?”
Nói xong, ông ta lại cầm kính viễn vọng lên nhìn thì phát hiện ra Tần Vũ đột nhiên tăng tốc chạy.
Tốc độ ngang với đại đội 3.
Thật vậy.
Sau khi cơ thể đã quen với tiết tấu vận động, Tần Vũ bắt đầu tăng tốc.
Anh đuổi theo sau mười mấy người của đại đội 3.
Lúc này, họ đã cách anh nửa vòng sân.
Tần Vũ muốn đuổi kịp họ không dễ.
Nhưng 100m trước đó chỉ là để anh quen với tốc độ này, sau đó anh lại tiếp tục tăng tốc.
Tốc độ nhanh hơn 1/3 so với mười mấy người phía trước.