“Đừng có nghi ngờ lời của tôi! Các cậu cứ thử xem! Tôi đếm đến ba, ai không cử động, lão tử bẳn chết luôn! Bò mau!”
Giọng nói sắc bén của Cao Tráng như lưỡi dao xuyên qua màng nhĩ bọn họ.
“Không! Không! Tôi không muốn làm lính đặc chủng! Tôi không muốn chết! Tôi muốn về nhà!”
vietwriter.vn
Một tân binh hoảng loạn cực điếm, mất bình tĩnh hét lên, sau đó chạy về phía sau, muốn rời khỏi vùng nguy hiếm này.
“Này! Cậu muốn chết há! Mau nằm xuống! Nằm xuống!”
Các tân binh còn lại thấy vậy thì hoảng hốt hét lên.
Nhưng tân binh kia hoàn toàn không đế ý, chỉ liều mạng chạy.
“Pằng!”
Tiếng súng khô khốc vang lẽn.
vietwriter.vn
Chỉ thấy từ đầu tân binh kia phun ra một vệt máu tươi, sau đó cả người đổ ập xuống, cơ thể co giật, cả vùng xung quanh người cậu ta đỏ thẫm!
Cảnh tượng bất ngờ này khiến bầu không khí lặng xuống.
“Khốn kiếp!”
Cao Tráng tức đến phát điên, gầm lẽn một tiếng, đồng thời hạ khấu súng trong tay xuống!
Không sai, phát súng vừa rồi là anh ta bắn!
Bẳn chết tân binh đào ngũ!
Tân Vũ thái độ lạnh lùng, ngừng bẳn, nói: “Thu dọn kẻ đào ngũ! Đừng làm bẩn mắt tôi!”
“Rõ!”
Tank và Lão Thử nhanh chóng kéo chân tân binh kia ra ngoài, đế lại trẽn đất một vệt máu dài.
Những tân binh nhìn thấy cảnh này, sợ đến mức đứng hình.
Chết người rồi!
Bị giáo quan bắn chết!
Bọn họ dám bắn chết người!
Đây đâu là huấn luyện tuyến chọn nữa! Sao họ có thể?!
“Báo cáo! Tại sao anh bẳn chết cậu ấy?! Cậu ấy là chiến hữu của chúng tôi!”
1 tân binh hét lên với Cao Tráng.
Cao Tráng vẻ mặt u ám bước nhanh về phía tản binh kia, nhéo cằm cậu ta, khàn giọng nói: “Để tôi cho cậu biết tại sao, bởi vì cậu ta không nghe lệnh, đào ngũ! Trong chiến trận, nhiễu loạn lòng quản, công khai bỏ chạy, nhất loạt xử chết!”
“Đây là huấn luyện! Không phái đánh trận!”
Tân binh kia không cam lòng hét lên.
“Huấn luyện chính là đánh trận!”
Cao Tráng tiếp tục gầm: “Từ khi các cậu đặt chân vào trại huấn luyện, tôi đã nhắc vô số lần, tất cả bài huấn luyện tại đây đều dựa trên thực chiến!”
‘Tại sao? Cậu cho rằng chỉ vì đạn trong súng tôi là thật ư?”
‘Thực chiến là dù trong bất kỳ hoàn cảnh, môi trường nào, mỗi giây mỗi phút đều là thực chiến!”
“Nguyên tầc mà các cậu phải tuân theo, toàn bộ là nguyên tắc thực chiến!”
“Không có nguyên tắc không thành khuôn khố, không có kỷ luật thép, chắc chắn sẽ thất bại!”
“Ban nãy tôi cho các cậu cơ hội lựa chọn, các cậu không nắm lấy! Khi cuộc chiến bắt đầu, các cậu lại đòi rút lui, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, các cậu coi đây là chỗ nào? Trại nuôi lợn cựu bộ đội?”
Nói xong, Cao Tráng đấy mạnh tân binh kia, sắc mặt lạnh lẽo liếc một lượt toàn sản, quát: “Nghe đảy! Nơi này hiện giờ là chiến trường, dù các cậu muốn hay không, sợ hãi như nào, đều phải cắn răng mà bò tới đích cho tỏi!”
“Về đích xong, các cậu muốn rút lui, hay đến tòa án quân sự kiện chúng tôi thì cũng mặc kệ các cậu!”
“Nhưng, nếu ai liều lĩnh bỏ chạy như tân binh vừa nãy, kết cục sẽ giống hệt cậu ta!”
“Đừng ép tôi nổ súng về phía các cậu, bởi vì, tôi không ngại làm vậy! Không tin, các cậu cứ thử
xem!”