• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Bước đầu chuẩn bị

Tham mưu Triệu lập tức đi thu xếp.


Mấy phút sau, giám khảo ra hiệu lệnh, mười mấy chiến sĩ, sĩ quan của đại đội 1 bắt đầu chạy.


Tần Vũ dùng mắt ưng quan sát đồng thời ghi nhớ khuôn mặt mỗi người.


Đây chính là chỗ đáng sợ của mắt ưng. Nó không chỉ giúp anh phân tích số liệu mà còn cho anh năng lực chỉ cần nhìn thấy một lần là sẽ nhớ kỹ.


Vác theo trang bị nặng 20kg khiến các binh lính đều cảm thấy hai chân bủn rủn, chạy chưa được một vòng họ đã thấy chân tê buốt, cơ thể vô cùng mệt mỏi.


Bình thường luyện tập bọn họ cũng sẽ cõng theo 10 đến 12 kg trang bị nhưng đó là khi huấn luyện dã ngoại.


Kể cả là huấn luyện dã ngoại thì cũng đi bộ chứ không phải chạy bộ!



vietwriter.vn



Khi đại đội phía trước chạy được 2 phút thì những đại đội khác cũng bắt đầu.


Sân tập tổng hợp rất rộng, sân chạy có thể chứa được mấy trăm người cùng chạy.


Triệu Đào cảm thấy khó hiểu.


Nhiều người cùng chạy như vậy, Đường Minh lại đứng cách xa thì sao có thể phát hiện ra tiềm năng của họ?


Lẽ nào chọn những người chạy trước nhất?


Nhưng từ ba người mà Tần Vũ vừa chọn ra ở đại đội 3 thì có thể thấy anh không chọn người theo thành tích.


Sau khi các binh lính chạy được 3km thì ai nấy cũng mệt muốn chết.


Cho dù là những người có thể chất xuất chúng cũng mệt bở hơi tai.


Nhưng bọn họ cũng chưa mệt đến mức gục xuống.


Lúc này Tần Vũ sử dụng mắt ưng hết mức, mau chóng đánh giá mấy trăm người trên sân, phân tích thể chất cùng tiềm năng của họ.


Rất nhanh anh đã phát hiện ra vài mầm non khá tốt vì thế âm thầm nhớ kỹ họ.



vietwriter.vn



Nửa tiếng sau, hết binh lính này đến binh lính khác cuối cùng cũng không chịu được nữa, mệt mỏi mà bỏ cuộc.


Những binh lính khác mặc dù chưa kiệt sức nhưng cũng sắp tới giới hạn rồi.


40 phút sau, đã có hơn 1/3 binh lính dừng lại, mặt họ trắng bệch thậm chí có vài người còn ngất đi, bị khiêng đến phòng y tế để điều trị.


2/3 còn lại chỉ có số ít mấy chục người vẫn giữ được tốc độ ổn định.


Những người khác đều chạy rất chậm, không phải bọn họ không muốn chạy nhanh mà là cơ thể họ đã không còn sức nữa rồi.


Cuối cùng, sau 50 phút, có người đã chạy xong 10km.


Có một người chạy được đến đích xong cũng hôn mê.


“Được rồi, tạm thế này đã”.


Tần Vũ nói với Triệu Đào: “Để họ nghỉ ngơi 5 phút, sau đó tập hợp!”


“Được”, Triệu Đạo lập tức để nhân viên liên lạc đi truyền tin.


5 phút sau, toàn bộ binh lính đã tập trung đầy đủ. Ai nấy trông cũng vô cùng mệt mỏi như thế vừa trải qua một trận chiến vô cùng tàn khốc.


Những người đã ngất đi là ngoại lệ.


Tần Vũ nhìn quanh một vòng rồi nói với Triệu Đào: “Người thứ 2 hàng một, người thứ 4 và thứ 5 hàng 3 đại đội 1”.


“Hai người cuối cùng hàng 2 đại đội 2”.


“Người vừa đến đích thì ngất đi’.


“Của đại đội 4”.


Tần Vũ mau chóng nói vị trí cụ thể của các thành viên cho Triệu Đào, nhân viên liên lạc bên cạnh anh ta cấp tốc ghi lại.


Sau khi liên tục đọc xong mười mấy cái tên, Tần Vũ cuối cùng cũng thôi.


Trong đầu Triệu Đào toàn dấu chấm hỏi.


Mấy trăm người cả đoàn đều đứng ở đây, nhìn xuống chỉ toàn là đầu người.


Sao anh có thể nhận ra đâu là tuyển thủ mà anh coi trọng?


Cho dù dùng máy ảnh để chụp lại thì cũng phải nhìn rất lâu mới nhận ra được!


Anh chỉ liếc mắt một cái mà đã nhớ được tất cả họ rồi?


Anh nói mò đấy à?


Ngày hôm sau, Tần Vũ cũng theo Triệu Đào đến những trung đoàn bộ đội dã chiến khác trong quân khu để chọn người.


Anh đặc biệt để mắt đến những trung đoàn bộ binh có thực lực mạnh.


Đương nhiên anh cũng đến xem lực lượng cảnh sát vũ trang.


Mặc dù quân khu 13 không có bộ đội đặc chủng nhưng trong mỗi trung đoàn cũng đào tạo một đại đội mũi nhọn.


Những binh lính xuất sắc nhất toàn đoàn đều ở trong đó.


Đương nhiên ngoại trừ bộ binh thì anh cũng muốn tìm nhân tài có chuyên môn trong bộ đội không quân như lính dù, phi công hoặc là những tay lính có kỹ năng bắn súng tốt.


Còn có đội quân y. Trong một binh đoàn bộ đội đặc chủng thì vô cùng cần những quân y khẩn cấp trên chiến trường.


Những thành phần này đều không thể thiếu được.


Nhưng tiền đề để Tần Vũ lựa chọn họ là chỉ số thể chất và tiềm năng đều phải nằm trong phạm vi đạt chuẩn.


Một tuần đã trôi qua, bọn họ liên tục chọn người trong mấy chục trung đoàn của quân khu 13, phương thức tuyển chọn đa dạng chứ không chỉ đơn thuần là kiểm tra thể chất.


Sau một tuần họ đã chọn được hơn 50 người.


Nói cách khác thì hơn 50 người này, ai anh cũng cần.


Đương nhiên Long Nha không cần nhiều người thế này.


Mục tiêu của Tần Vũ là chọn ra 30 đến 50 người trong số họ.


Đầu tiên xây dựng một trung đội lính đặc chủng, sau đó lại mở rộng thêm.


“Anh Tần, những giáo quan trợ giảng mà anh cần đã trên đường đến rồi, nửa tiếng sau sẽ có mặt”.


Tần Vũ đang ở sân tập quan sát xem còn thiếu sót chỗ nào thì Triệu Đào lái xe đến, cười nói.


Tiếp xúc một thời gian, hai người họ đã trở nên vô cùng thân thiết, xưng hô cũng thay đổi theo.


Tần Vũ nghe vậy thì vui mừng: “Cuối cùng cũng đến rồi! Được, tôi đi gặp những chiến hữu cũ của tôi!”


“Anh Triệu, sân huấn luyện vẫn cần thêm một số thứ nữa”.


Triệu Đào: “Thêm gì?”


Tần Vũ nói: “Tôi cần 2 hồ nước với sức chứa 50 người. Không đổ nước vào hồ mà đổ đầy cồn khử khuẩn dùng trong y tế cho tôi”.


Triệu Đào khựng lại: “Anh cần những cái đó để làm gì?”


“Anh cứ làm theo tôi nói là được. Tôi khác có việc cần dùng”.


Tần Vũ nói: “Ngoài ra, những mô hình người bằng nhựa mà tôi nhờ anh mua đã mua được chưa?”


“Sáng tôi vừa hỏi rồi, muộn nhất là sáng mai sẽ có”.


Triệu Đào đáp.


“Được! Sau khi đem tới thì chôn nó xuống theo bức vẽ mà tôi đã đưa cho các anh. Đừng để bị lộ, những cái này rất quan trọng đấy!”


“Được, tôi ra tay mà anh còn phải lo à?”


Triệu Đào nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK