Nhưng một khi bại lộ, e rằng sẽ thu hút sự chú ý của Lưu Phong và Ngô Siêu, một cuộc so tài sinh tử là không thế tránh khỏi!
Nhưng với sự hiểu biết của ông ta về Tân Vũ thì tên này sẽ không ra tay sao?
vietwriter.vn
“Haha, lão Long này, ông đào được Tân Vũ từ Sơn Báo đến quân khu của mình hả, tôi vần nhớ mặt đấy”.
Lúc này thủ trưởng của Quản khu 12 Dương Trung nhìn Long Vệ Quốc rồi cười nói: ‘Tôi nhớ rồi, Tân Vũ hình như bị thương mới phải xuất ngũ lại bị Quân khu 13 thừa nước đục thầ cảu đưa đến Long Nha sao?”
“Ông biến đi”.
Long Vệ Quốc mắng: “Cái gì mà thừa nước đục thá câu há? ông có thế nói chuyện tử tế chút được không? Chim ưng của quân khu các ông được tạo dựng từ sớm thì làm sao biết được Long Nha của chúng tôi phải chịu bao nhiêu áp lực hả? Hỏi mượn các ông mấy giáo quan giỏi, bên ông có cho không? Tôi không tìm Tân Vũ chẳng lẽ Long Nha bên tôi không phải thành lập nữa hả?”
Thú trưởng Quân khu 12 xấu hố cười: “Không phải do Chim Ưng bên quân khu chúng tôi hết nhân lực rồi sao, nếu không đã cử sang giúp đỡ bên ông rồi”.
“Ông biến đi, ông nghĩ gì chẳng lẽ tôi còn không biết sao?”
vietwriter.vn
Long Vệ Quốc cười lạnh nói: “Không phải sợ sau khi huấn luyện xong giáo quan đó sẽ bị tỏi cướp đi hả? Còn tỏ vẻ như chính mình cao thượng lắm?”
Thủ trường của quần khu 12 cười ha hả, không dám nói gì nữa.
Điều này đương nhiên là ông ta lo sợ rồi.
Các ông lớn của mỗi quân khu đều có binh quyền nhất định, nếu binh lính tốt bên mình cứ sang đó bị người ta cướp đi mất cũng không phải là chuyện không thể.
Binh lính giỏi không nhiều, đương nhiên ông ta phải đề phòng.
Nếu thực sự bị cướp mất còn không phái sẽ tiếc đứt ruột sao.
“Ông cũng đừng quá tự mãn, mặc dù trước đó Tân Vũ bị thương, nhưng hiện tại người cúa chúng
tôi gần như đã bình phục hẳn rồi. Nếu thực sự gặp phải Ngô Siêu bên quân khu ông, còn không biết ai mới là người cười cuối cùng đâu!”, Long Vệ Quốc lẩm bấm.
“Haha, lão già này đúng thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vậy được, chúng ta cùng chờ xem, đến cuối cùng ai khóc, ai cười đây”.
Thủ trưởng Quân khu 12 ung dung đáp.
Theo ông ta thấy, dù Tân Vũ có khôi phục được trạng thái đính cao thì đã sao?
Không phải vẫn không thể là đối thủ của Ngô Siêu à?
Long Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng, cũng lười nói chuyện, nhưng trong lòng ông ta vô cùng lo lẳng.
‘Tân Vũ à Tân Vũ, cậu có thể cho tôi chút thể diện được không?”
“Dù thế nào cũng phải lọt top 50 đi, đừng đế Quân khu 13 chúng ta mất mặt như vậy”.
Mười phút sau, cuối cùng sau vài quá pháo sáng đỏ nổ tung trên không trung, trò chơi chính thức bắt đầu!
Mà lúc này, Tan Vũ vốn đang nhắm mắt bổng
nhiên mở to hai mắt đứng lên.
Anh vỗ nhẹ đất trên người, khóe miệng nở nụ cười: “Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi sao? Vậy thì, cuộc săn lùng của tôi cũng chính thức bắt đầu đi!”
Tân Vũ trực tiếp chạy nhanh về hướng đông!
Vì muốn có được vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng, nên giai đoạn đầu tiên của cuộc thi đối kháng là co hội tốt nhất!
Sau khi tích hợp các kỹ năng chiến đấu trung cấp, anh tin rằng tuyệt đối không có ai là đối thủ của anh trong toàn bộ đấu trường này!
Nhìn thấy Tân Vũ chạy về phía đông, Long Vệ Quốc khẽ thó phào nhẹ nhõm.
Người ở vị trí phía đỏng là Lý Kiệt đến từ Quân khu 27.
Thực lực của Lý Kiệt này cũng bình thường, xếp hạng sau 300 thôi.
Tuy đối với nhiều bộ đội đặc chủng mà nói cậu ta đã rất khá.
Nhưng so với Tân Vũ thì còn kém xa lắm.
Giống như Tân Vũ, cũng có rất nhiều lính đặc
chủng tích cực tìm kiếm con mồi.