“Không phải mọi người vằn luôn ba hoa bản thân rất lợi hại ư? Vậy hãy chứng minh đi!”
“Mỗi người vác 30kg vũ trang, vượt 20km! Trước khi trời tối vẫn chưa quay lại thì bữa tối hôm nay sẽ bị hủy!”
30kg, 20km.
vietwriter.vn
Các tân binh nặng nề nuốt một ngụm nước bọt.
“Ai muốn rút lui, hãy đặt mũ cối của mọi người dưới quốc kỳ, nếu không…”
Tân Vũ chỉ vào đống gạch cách đó hơn 10m, nói: “Sẽ phải bỏ 30kg gạch vào ba-lô, nếu đế tôi phát hiện thiếu kg nào, trực tiếp đào thải!”
Sau vài giây đứng hình, cuối cùng cũng có mấy người xách ba-lô lên, chạy về phía đống gạch.
“Được thôi, chết thì chết! Dù sao cũng tới rồi, muốn tôi rút lui, còn lâu!”
“Anh em đâu, tới đi! Chúng ta dù gì cũng là những bộ đội xuất sắc, tuyệt đối không thế đế đám chim già này coi thường! Bốc gạch lên!”
vietwriter.vn
Các tân binh dùng sức hô hào, cuối cùng, không một ai quyết định rút lui, tất cả đều xông lên.
“Băt đầu!”
Tân Vũ phất tay.
“Pằng pằng pằng”.
Tiếng súng điên cuồng vang lên.
Bốn chiếc xe tăng cao lớn, mỗi chiếc đều có một khấu súng trường, bắn điên cuồng lên bầu trời.
‘Tất cả mọi người chạy theo chiếc xe phía trước cho tôi! Ai dám dừng lại, nòng súng này sẽ chĩa vào lưng các cậu! Chạy!”
Cao Tráng lớn họng hét.
Đồng thời chĩa khấu súng trong tay về phía chân của các tản binh, bắn liên hồi.
Đạn thật chạm đất phát ra tiếng va chạm kim loại nghe rợn cả người, đám tản binh sống lưng lạnh toát, sợ đến mức hét lên điên cuồng nhấc chân bỏ chạy!
Phía trước có 1 chiếc xe dân đường, hai bên trái phải cũng có 2 xe theo sát.
Cao Tráng không ngừng bắn vào vùng đất dưới chân các tân binh, kích thích tốc độ chạy của họ.
Tân binh miệt mài chạy men theo đường núi, rất nhanh đã vượt qua sườn đồi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Triệu Đào lúc này mới tiến đến chổ Tân Vũ, bật ngón cái, nói: “Đỉnh! Lão Tân, những lời vừa rồi nói quá hay! Đến tôi cũng xúc động muốn tham gia huấn luyện!”
Tân Vũ cười nói: “Được thôi, nếu anh muốn, tôi có thể đặc cách cho anh vào”.
Triệu Đào vừa cười vừa mắng: “Đồ khốn! Tôi sắp 40 rồi, bộ xương già yếu này mà bị anh huấn luyện, không đến 3 ngày, nửa đời sau phải nằm trên giường mất!”
Ngừng một lúc, Triệu Đào nói tiếp: “Có điều, tôi rất thấc mắc, huấn luyện đúng như những gì anh vừa nói, vậy có thế có mấy người ở lại chứ?”
Tân Vũ: “Ai biết, có khi một người cũng không có”.
Khóe miệng Triệu Đào khẽ giật, Tân Vũ tiếp tục: “Cũng có thể có 30, 40 người, xem tạo hóa của họ thôi”.
Triệu Đào:
“Chạy! Chạy nhanh lên!”
“Lính đặc công quái gì! Một bà già trong siêu thị cũng chạy nhanh hơn các cậu!”
Pằng pằng pằng.
Cao Tráng vừa cầm loa phóng thanh vừa rống lên, một bên không ngừng bắn vào dưới chân các
tân binh.
Đây chính là lý do Tân Vũ nhờ cựu lính đặc chủng giúp đỡ.
Không có một trái tim sắt đá và khả năng kiểm soát súng vượt trội, sao có thế bắn như vậy?
Nếu là bộ đội dã chiến, cũng chỉ dùng đạn thật khi thực chiến.
Lúc huấn luyện, vừa sử dụng đạn thật, e là đến liên đội trưởng cũng rút lui.
Quán lý thì phái nghiêm ngặt!
Trong huấn luyện bộ đội đặc chủng, tất cả đều dùng súng thật đạn thật.
Đó là lý dó tại sao nói huấn luyện lính đặc chủng thường xuyên xảy ra tai nạn.
Cao Tráng bắn gât gao như vậy, khiến Tan Vũ và Triệu Đào ở phía xa cũng phải đổ mồ hôi lạnh.