Tiếng súng liên tiếp vang lên.
“Không vác được thì đặt xuống, lẽn xe, nhưng đó cũng đồng nghĩa với rút lui!”
vietwriter.vn
“Sao, có ai lên xe không? Xe có điều hòa, có nước giải khát mát lạnh!”
Các tân binh đều nghiến răng thở hồng hộc, nhưng không ai đáp lời.
Sau khi vác được nửa đường, có mấy tân binh không trụ nổi, ngất xỉu. Cơ thế bọn họ đã tới giới hạn, không thể bứt phá, chỉ có thể ngã xuống.
Mà ngã xuống lúc này, đồng nghĩa với việc bị loại. Những người khác mặc dù chưa gục, nhưng cũng sắp cạn sức.
Mỗi bài huấn luyện đều thử thách ý chí của họ, Cao Tráng luôn nhằm đúng lúc có tân binh định từ bỏ lại hét lên: “Tân binh kia, cậu khỏng được rồi, lên xe đi!”
vietwriter.vn
“Không được! Chết cũng phải chết ở vạch đích!”
Tân binh kia kiên quyết hét lên.
“Cậu thì sao? Lên xe không?”
“Không lên! Chạy đến chết còn hơn!’
“Cậu thì sao?’
“Cút!”
Cuối cùng, sau hơn 2 giờ đồng hồ, ngoại trừ khoảng chục người thể chất kém bị tụt lại phía sau, những người khác đều đã lên đến đỉnh núi.
Lúc này, mặt trời từ từ mọc lên từ phía đông, ánh nắng đỏ rực phủ lên người mỗi tản binh, khiến cho gương mặt tráng bệch của họ cuối cùng cũng có chút hồng hào.
Khi tất cả tân bỉnh lên đến đỉnh núi, Tân Vũ cũng đi tới, khóe miệng nở nụ cười: “Rất tốt, tôi rất hài lòng với môn thể dục hôm nay”.
Tân Vũ quay sang phía Cao Tráng: “Mở xe đưa bọn họ quay về đi”.
“Rõ!”
Nửa tháng tiếp theo, Tân Vũ dùng đủ mọi bài luyện tập bứt phá giới hạn cho bọn họ.
Môi ngày, họ bị tra tấn đến chết đỉ sống lại.
Mỗi ngày, đều có những tân binh lựa chọn từ bỏ, hoặc bị loại trực tiếp.
Đồng thời, họ tiến bộ hơn mỗi ngày.
Dù là thể lực, hay ý chí, sức bền, khả năng chịu đau, chịu đói và các khả năng khác, tất cả đều tốt hơn rất nhiều so với lúc mới bắt đầu!
Còn về phần bò thấp, ngày thứ 2, họ vản bị mảnh sành cứa vào, tuy nhiên không còn nghiêm trọng như lần đầu nữa.
Và nó giảm dần mỗi ngày, chỉ 1 tuần sau, bọn họ gần như không có thêm vết thương nào, thậm chí quen với việc súng đạn bay dày đặc trên đỉnh đầu.
Các tản binh đã dần thích ứng với môi trường thực chiến.
Không chỉ Tân Vũ và các giáo quan cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của họ, mà chính bản thân các tản binh cũng nhận thấy mình đã dần mạnh mẽ hơn.
Đây là 1 trong những lý do quan trọng khiến họ có thể kiên trì đến cùng!
Khi tuần lễ huấn luyện ma quỷ kết thúc, chỉ còn hơn 50 tân binh!
Đào thải gần 500 người!
Với tỉ lệ đào thải kinh khủng như vậy, đến cả thủ trưởng quản khu 13 Long Vệ Quốc cũng phải thốt
lên Tân Vũ đúng là kẻ biến thái!
Yêu cầu nghiêm khắc đến vậy!
“50 người này, cậu định giữ lại bao nhiêu?”