“Không cần trả lời vội vàng như vậy! Mặc dù đây là huấn luyện tuyển chọn, không phải chiến trường thật sự! Nhưng tôi đảm bảo sẽ cố gắng huấn luyện các cậu sao cho giống như trên chiến trường thật sự nhất có thể!”
“À, tôi quên không nói, cuộc tuyển chọn sẽ có thương vong! Hy vọng các cậu không xui xẻo nằm trong số đó!”
“Chết trong cuộc tuyển chọn thì không được coi là liệt sĩ, chỉ có thể coi là sự cố ngoài ý muốn!”
Nghe vậy vẻ mặt đám tân binh cuối cùng cũng thay đổi.
Huấn luyện có thể dẫn đến chết người, có thể thấy mức độ tàn khốc của nó!
vietwriter.vn
“Được rồi! Nếu không có ai nguyện bỏ cuộc thì chúng ta bắt đầu phổ biến quy tắc! Anh Cao!”
Tần Vũ hô lên với Cao Tráng.
Cao Tráng cầm một chiếc loa đi đến trước mặt hơn 400 tân binh, giọng nói thô ráp, mạnh mẽ: “Nghe đây, tuyển chọn Long Nha có tổng cộng 3 giai đoạn! Vòng thứ nhất bao gồm các hạng mục: kiểm tra giới hạn thể lực, tinh thần, ý chí, độ nhẫn nại, mức độ chịu đói chịu khát, chịu đau…!”
“Thời hạn nửa tháng!”
“Trong vòng nửa tháng này, bữa sáng và bữa trưa của các cậu chỉ có một bát cháo!"
“Mỗi ngày ngủ không quá bốn tiếng! Thêm một tiếng cũng không được, phải xem tâm trạng giáo quan!”
“Trước bữa sáng, trưa, tối, phải gánh 20kg vũ trang hết mười km! Ai không về đích trong thời gian quy định không được ăn cơm!”
“Mỗi ngày hoàn thành hơn một ngàn lần ôm gỗ nằm ngửa trong vũng lầy! Bê gỗ lên xuống hơn ngàn lần! Ôm gỗ vượt vũng lầy hơn một ngàn lần!”
vietwriter.vn
“Mỗi ngày hoàn thành 10 lượt vượt chướng ngại vật 400m!”
“Mỗi ngày hoàn thành bò thấp dưới nền đá 500m!”
“Mỗi ngày…”
Cao Tráng vẫn đang hùng hồ tuyên bố khóa huấn luyện, hơn 400 tân binh đã sợ đần mặt!
Luyện tập theo mức độ này, còn sống nổi không?
Cao Tráng thông báo xong, Tần Vũ mới bước lên.
Anh nhìn qua tất cả, hầu như toàn bộ học viên đều đã bị cường độ luyện tập dọa sợ hãi.
Chỉ có lác đác vài người vẫn khá thản nhiên.
Mà mấy người này, chính là những người Tần Vũ đánh giá cao, muốn đào tạo.
Trong đó có Lâm Đại Phàm và Cảnh Hạo.
Hai người này dù là thể chất hay tiềm lực đều xuất sắc nhất trong hơn 400 tân binh!
“Tôi biết mọi người đang nghĩ gì!”
Tần Vũ lạnh lùng nhìn một lượt: “Nhưng tôi muốn nói với mọi người, mức độ luyện tập như này còn kém xa tiêu chuẩn luyện tập thông thường của một lính đặc chủng!”
“Có thể mọi người cho rằng, nửa tháng, mỗi ngày một chiếc màn thầu, ba bát cơm, cộng thêm luyện tập cường độ như vậy là không thể!”
“Nhưng mọi người cần phải biết, một người lính đặc chủng khi thâm nhập, bị địch phát hiện và bao vây, không có bất kỳ cứu trợ nào, không có bất kỳ lương thực nào, chỉ có thể ăn cỏ dại vỏ cây chống đói, uống nước bùn đặc sệt giải khát! Khi chưa hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không thể chết! Lúc đó, mọi người sẽ biết, bản thân có thể trụ lại được không!”
“Trong suy nghĩ của một người lính đặc chủng, nhiệm vụ quan trọng hơn tất cả, kể cả tính mạng! Người có thể chết, nhưng nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành! Bởi vì đó chính là sứ mệnh của lính đặc chủng! Lúc đó, mọi người phải dựa vào ý chí kiên cường, sức mạnh lớn lao của mình để sống sót!”
“Ý chí là điều tối thiểu của một lính đặc chủng! Cái tôi muốn huấn luyện, chính là củng cố sức mạnh tinh thần của mọi người! Dùng nhiều môn học khác nhau để rèn luyện, tiếp thêm sức mạnh!”
“Đừng tưởng rằng tôi đang nói quá, nếu có ai may mắn trở thành đặc chủng trong đội, sớm muộn cũng sẽ hiểu những điều này!”
Tần Vũ cao giọng nói: “Hiện giờ, tôi cũng lười giải thích nhiều, tất cả mọi người, đứng dậy!”
“Xoạt!”
Sau khi nghe những lời vừa rồi, trong lòng mỗi người ở đây đều bốc lên ngọn lửa nhiệt huyết!
Nhưng ngọn lửa này sẽ cháy bao lâu, bọn họ không biết.
Chí ít thì hiện giờ, bọn họ thật sự muốn trải nghiệm giới hạn mà Tần Vũ nói là cảm giác như thế nào!
“Còn về việc 3 giai đoạn kia sẽ huấn luyện gì, hiện giờ tôi không cần lãng phí thời gian trình bày”.
“Bởi theo tôi, 95% người có mặt tại đây, không vượt qua nổi vòng thứ nhất!”
“Không phải mọi người vẫn luôn ba hoa bản thân rất lợi hại ư? Vậy hãy chứng minh đi!”
“Mỗi người vác 30kg vũ trang, vượt 20km! Trước khi trời tối vẫn chưa quay lại thì bữa tối hôm nay sẽ bị hủy!”
30kg, 20km.
Các tân binh nặng nề nuốt một ngụm nước bọt.
“Ai muốn rút lui, hãy đặt mũ cối của mọi người dưới quốc kỳ, nếu không…”
Tần Vũ chỉ vào đống gạch cách đó hơn 10m, nói: “Sẽ phải bỏ 30kg gạch vào ba-lô, nếu để tôi phát hiện thiếu kg nào, trực tiếp đào thải!”
Sau vài giây đứng hình, cuối cùng cũng có mấy người xách ba-lô lên, chạy về phía đống gạch.
“Được thôi, chết thì chết! Dù sao cũng tới rồi, muốn tôi rút lui, còn lâu!”
“Anh em đâu, tới đi! Chúng ta dù gì cũng là những bộ đội xuất sắc, tuyệt đối không thể để đám chim già này coi thường! Bốc gạch lên!”
Các tân binh dùng sức hô hào, cuối cùng, không một ai quyết định rút lui, tất cả đều xông lên.
“Bắt đầu!”
Tần Vũ phất tay.
“Pằng pằng pằng”.
Tiếng súng điên cuồng vang lên.