Tân Vũ chậm rãi bước tới chỏ họ, vành mắt có chút hồng lên, cười nói: “Các anh em, đã lâu không gặp, mọi người, vẫn khỏe chứ?”
“Lão Tân, anh thực sự chưa rời ngũ?”
Vành mầt Ngô Siêu cũng đỏ hồng.
vietwriter.vn
Gặp lại người chiến hữu từng đồng sinh cộng tử, sao có thế không kích động, không vui sướng?
Những thành viên đội đột kích Rãn Hổ Mang phía sau cũng xúc động không thôi.
“Đội trưởng!”
Tất cả vây lại.
Tân Vũ tiến lẻn, vổ vai thành viên trong đội từng được anh cứu, nắm quân hàm trung úy, tán thưởng: “Tốt lẳm, chưa đến nửa năm đã lên trung úy! Không hổ là học trò của tôi, không khiến tôi mất mặt!”
Lâm Hạo dùng sức nén nước mắt, kiềm nén cảm xúc kích động, hỏi anh: “Đội trường, tại sao anh lại ở Long Nha? Không phải nửa năm trước anh đã rời ngũ ư?”
vietwriter.vn
Những người khác cũng thắc mắc.
Ngô Siêu: “Lão Tần, rốt cuộc chuyện như thế nào?”
Tân Vũ cười, nói: “Thực ra rất đơn giản, lúc đó tôi chuẩn bị trở lại cuộc sống bình thường, vừa lẻn xe lửa liền được Long Nha mời về làm giáo quan, mọi người cũng biết tôi có kinh nghiệm huấn luyện, dù sao cũng không có việc gì làm, thế là tôi đồng ý. Nứa năm qua, tôi đã giúp họ huấn luyện tuyến chọn thành viên, đồng thời đảm nhận vị trí trung đội trường, chí huy tác chiến”.
Ngô Siêu kinh ngạc nói: “Anh đã là đại đội trưởng của Long Nha?”
“Trung đội trướng, không phải đại đội trướng”.
“Bởi vì hiện giờ Long Nha chỉ có 30 người, quy mô ngang với trung đội, trong một thời gian ngần chưa thể mờ rộng”.
Ngô Siêu gật đầu: “Vậy đại đội trưởng có biết chuyên này không?”
“Chắc là không, phía Long Nha là do tư lệnh Long trực tiếp đề nghị lên tổng bộ”.
“Dù thế nào, chỉ cần không phải rời ngũ, Sơn Báo hay ở đâu, chúng tôi cũng mừng cho anh”.
Ngô Siêu chán thành nói, sau đó lại có chút lo lắng: ‘Tinh trạng cơ thế anh, làm chỉ huy thì không sao, nhưng nếu là chiến đấu…”
“Đội trưởng, anh cỏ tham gia cuộc thi lần này không?”, Lâm Hạo sốt sắng hỏi.
“Tham gia”.
“Nhưng sức khỏe của anh…”
“Không sao, coi như thử sức, thua cũng không
chết được”.
Tân Vũ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nói chuyện anh đã hồi phục với họ. Giờ mà nói ra, đại đội trướng bắt anh quay về Sơn Báo thì làm thế nào?
Mặc dù không thế né tránh, khi cuộc thi bẳt đầu, sớm muộn cũng lộ. Có thể trì hoãn bao thì trì hoãn vậy.
“Anh phải chú ý đó, tham gia vui thì được, nhưng đừng làm khó bán thân”, Ngô Siêu dặn dò anh.
“Tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi tự có chừng mực”.
Anh quay sang nói với các thành viên đội đột kích Rắn Hổ Mang: “Mọi người cũng phải cố gắng, đừng để tân binh tôi vừa huấn luyện đánh bại nhé, ha ha”.
Lâm Hạo và mấy người kia đáp lớn: “Đội trưởng, anh cứ yên tâm! Chúng tôi sẽ không khiến anh mẩt mặt!”
Tân Vũ gật đầu: “Mọi người đều do một tay tôi huấn luyện, tôi tin tưởng mọi người!”
Ngô Siêu cảm thán: “Thật không ngờ, nửa năm
trước chúng ta còn là đồng đội, nửa năm sau đã trở thành đối thủ. Có điều anh yên tâm, nếu gặp anh, tôi nhất định sẽ nhường, ha ha ha”.
Tân Vũ chỉ cười không đáp.
Đến lúc đó ai nhường ai còn chưa chắc.
“Lão Ngô?”
Một giọng nói vui mừng vang lẽn.
Bốn người Cao Tráng, Tank phấn khởi chạy tới.
Ngô Siêu cũng mừng rỡ gọi: “Lão Cao! Tank! Lão Thử! Cổ sẹo! Mọi người sao lại ở đây?”