Anh nghĩ, nếu nước thuốc này có thể chữa trị cho cả họ, thì họ có thể được hồi phục lại giống như anh.
Hệ thống: “Có thế! Nhưng nếu tiếp nhận họ sẽ uống, mà ký chủ sẽ được hệ thống trực tiếp dung hợp, hiệu quá bất đồng! Về phần cỏ thể chữa trị bao
nhiêu, hệ thống không phán định được!” “Dù sao vẫn tốt hơn không có”.
vietwriter.vn
Tân Vũ nghĩ.
“Hệ thống, giúp tao đổi hai bình nước thuốc hồi phục tế bào gen, mang ra đây”.
Bất kế cuối cùng trán cao và cố sẹo có thế trở lại trạng thái đỉnh cao hay không thì Tân Vũ cũng phải thử, cho dù hiệu quả không tốt lâm, thì việc phục hồi sức khỏe cho anh em cũng rất đáng giá!
Nếu dùng hết điểm quân công thì có thể kiếm lại được.
Nhưng sức khỏe của chiến hữu thì không thể chậm trễ.
“Được, xin hãy chờ”.
“Ting! Đổi thành công, hai bình phục hồi gen đã đặt trong túi bên trái của anh, xin hãy kiếm tra! Tống cộng 40.000 điểm quân công đã bị tiêu hao! Còn lại
115,000 điểm quân công!”
vietwriter.vn
Tân Vũ thử sờ, phát hiện trong túi thật sự có hai lọ nhỏ dược liệu màu lam.
“Hệ thống, khi cho họ dùng thì có cần chú ý
điều gì không?”, Tan Vũ hỏi.
Hệ thống: “Không cần, trực tiếp đưa cho họ uống là được”.
“Được”.
Tân Vũ gật đầu: “Hệ thống, phần còn lại đổi cho tao kỹ năng cảnh báo nguy hiểm sơ cấp, kỹ năng chiến đấu trung cấp, kỹ năng tấn công và né tránh chiến thuật trung cấp, kỹ năng bân tỉa trung cấp!”
Lý do chọn những kỹ năng này là vì so với các kỹ năng khác, nó có thể tối đa hóa sức mạnh của mình và chuấn bị cho trận chiến!
“Được, vui lòng chờ!”
Ting!
“Chúc mừng ký chủ đã đổi thành công, dung hợp xong! Tổng cộng tiêu hao 110000 giá trị quân công, còn lại 5000 giá trị quân công”.
Tân Vũ nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, khẽ giật một cái nói: “Mẹ kiếp, vất vả nửa năm cuối cùng lại thành đò nghèo khỉ”.
“Để đổi lấy những kỹ năng trung cấp đã cần nhiều như vậy, còn những kỹ năng cao cấp thì sao? Không phải là tiêu hao hết 100.000 giá trị quân
công, còn lại 5000 giá trị quân công”.
Tân Vũ nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, khẽ giật một cái nói: “Mẹ kiếp, vất vả nửa năm cuối cùng lại thành đò nghèo khỉ”.
“Để đổi lấy những kỹ năng trung cấp đã cần nhiều như vậy, còn những kỹ năng cao cấp thì sao? Không phải là tiêu hao hết 100.000 giá trị quân công sao?”
Cao Tráng và Cố sẹo hoài nghi.
Tân Vũ: “Không phái tôi nói rồi ư, phương thuốc được dùng cho khí quản, cơ bắp, tế bào xương cốt, xét cho cùng, vết thương của mọi người không khác gì so với vết thương của tôi! Chẳc chắn không sai!”
“Phương thuốc bí mật? Tôi xem với!”
“Không được! ồng lão đó nói rồi, chỉ mình tôi được biết, người ta đã cứu tôi, tôi không thế nuốt
lời”.
“Sao nào? Tình anh em bao năm qua, không lẽ tôi hại các anh?”
CỔ sẹo và Cao Tráng có chút do dự.
Cuối cùng, sau một hồi trầm mặc, Cao Tráng cắn răng: “Được rồi! Đế tôi thử!”
“Bao năm qua, không lúc nào tôi không hoài niệm những ngày tháng làm lính đặc chủng! Tôi thà chiến tử xa trường, còn hơn sống lay lắt từng ngày!”
Cổ sẹo cũng nói: “Lão Tân, tôi tin anh!”
Tân Vũ lập tức vui vẻ: “Được! Vậy mọi người nghỉ ngơi cho tốt, tối nay tôi sẽ chuẩn bị thuốc, thuận tiện đi tìm tư lệnh, thông báo ông ấy chuyện
này!’
Sau khi bọn họ rời đi, Tằn Vũ lái xe đến ban chỉ huy chiến khu.
“Đương nhiên là được!”, Long Vệ Quốc nghe đề nghị của anh, hưng phấn đập bàn.
“Tôi hận không giữ nổi bọn họ lại ấy chứ! Dù không chiến đấu được nữa, nhưng họ có thể làm giáo quan! Long Nha giờ thiếu nhất là lính đặc chủng thành thục!”
“Cậu yên tâm, vấn đề cúa Lão Thử tôi sẽ xử lý, ba người còn lại, tỏi lập tức cho người sắp xếp!”
“Vậy cảm ơn tư lệnh!”
Tân Vũ cảm ơn xong thì đi ra ngoài mua thuốc Đông y điều hòa cơ thế rồi mới về quân doanh.
Anh đương nhiên không thế nói sự thực, chỉ đành làm thế này gạt bọn họ.
Hôm sau, Tân Vũ đưa cho Cao Tráng và Cố sẹo 2 bát thuốc, mỗi bát pha 1 lọ thuốc tế bào.
Hai người không hề mảy may nghi ngờ, trực tiếp uống cạn.