“Ha ha ha, thật không ngờ chúng ta vẫn còn gặp lại!”
Cao Tráng hồ hởi nói: “Tên nhãi này, lại cường tráng hơn rồi! cả mấy tên tiểu tử thối kia nữa, có khí thế lắm, không làm mất mặt đội trướng Tân!”
“Nhưng, sao mọi người lại ở đây? Mọi người cũng gia nhập Long Nha?”
vietwriter.vn
Tân Vũ nói: “Là tôi mời họ cùng đến Long Nha, phụ giúp tỏi tuyến chọn, sau khi tuyến chọn xong họ sẽ ở lại đây”.
“Con bà nó, mấy người là đám phản đồ!”
Ngô Siêu nhăn mặt nói: “Nếu mấy người đã muốn quay lại sao không trở về Sơn Báo, lại chạy tới Long Nha làm gì? Nếu chuyện này để đại đội trưởng biết, mấy người chắc chắn bị lột da đấy!”
Cao Tráng cười khổ nói: “Thể lực của chủng tôi không còn thích hợp với cường độ tác chiến ở Sơn Báo, mà Long Nha vừa mới thành lập, mấy người già chúng tôi còn có thế quanh quấn ở đây vài năm”.
“Nói như vậy, cuộc thi lần này bốn người cũng tham gia sao?”, Ngô Siêu hỏi.
“Đương nhiên”, Tank cộc lốc đáp rồi cười nói: “Lần này, chúng tôi có thế đánh giá một phen rồi!”
vietwriter.vn
Ngô Siêu cười mắng: “Với thực lực của anh cũng chỉ có thể bắt nạt một người mới của Sơn Báo chúng tôi. Nếu đấu với tôi, cho dù anh cỏ tám cái mạng cũng không phải đối thủ của tôi đâu. Haha!”
Mọi người nghe vậy đều nò nụ cười.
Chính xác, nếu luận về thực lực, Ngô Sơn tuyệt đối là binh lính đứng đầu Sơn Báo.
Thực lực của anh ta, dù lúc trước Tân Vũ ở trạng thái đính cao cũng không đánh lại được.
Nếu khi đó Tân Vũ xếp ở top 35 thì Ngô Siêu chính là cao thủ nằm trong top 20.
Chì có điều, Ngô Siêu vần là Ngô Siêu của ngày trước.
Nhưng Tan Vũ hiện giờ đã không còn là Tan Vũ của trước kia nữa rồi.
“Tóm lại, bất luận thế nào, mấy người còn ô trong quân đội tôi thật sự vẫn rất vui!”
Ngô Siêu nói: “Được rồi, nhìn thấy trạng thái tinh thần mấy người không tệ, tôi cũng yên tâm rồi, tôi còn phái trở về, vừa mới đến có rất nhiều chuyện cần làm, cũng thuận tiện báo cáo với đại đội trưởng một chút, để anh ta yên tâm hơn”.
“Được, anh về trước đi, đợi tôi giải quyết xong việc bên này sẽ qua đó tìm anh”, Tân Vũ nói.
“Được, đi thôi”.
‘Được, đi thôi”.
“Đội trưởng, tự lo cho chính mình đi, chúng tôi đi trước đây”.
Đám người Lâm Hạo miễn cưỡng vẫy tay với Tân Vũ sau đó cùng rời đi với Ngô Slẻu.
Sau khi Ngô Siêu trở về thu dọn xong, lại phát hiện đội trưởng đã cùng lão đại của Quân khu 8 đi họp rồi.
Lúc này, trong một cản lều tương đối lớn, ba mươi sáu ông lớn của các quân khu và đội trường đặc công đang ngồi họp.
Thủ trưởng lãnh đạo đang nói về một số quy tắc và các hạng mục cần chú ý trong cuộc thi.
Nửa giờ sau, hội nghị cuối cùng cũng kết thúc.
“Haha, lão Dương lâu rồi khõng gặp!”
Long Vệ Quốc miệng cười nói chào hỏi Dương Trung, ông lớn của Quân khu 8.
“Ông bạn, có chuyện gì lại vui đến vậy? Chẳng trách ông lại chủ động đến chào hỏi tôi”, Dương Trung cười nói.
‘Chào thủ trường!1
Đại đội trưởng Sơn Báo cúi chào Long Vệ Quốc.
Long Vệ Quốc gật gật đầu.
“Quân khu 8 của ông đã gửi rất nhiều binh lính tốt đến Quân khu 13 của tôi, tôi có thể không vui được sao? Ồ, tôi còn phải cám ơn Quân khu 8 của các ông. Nếu không Quân khu 13 của chúng tỏi đã không thể thành lập Long Nha suôn sẻ như vậy, hơn nữa còn được thiết lập rất tốt!”, Long Vệ Quốc bật cười.
“Lão già này, có phải uống say rồi không? Tôi tặng binh lính cho Quân khu 13 của ông bao giờ? Việc mấy người thành lập Long Nha có liên quan gì đến Quân khu 8 chúng tôi?”
Dương Trung khó hiếu nói.
“Haha, đợi đến khi cuộc thi bắt đầu các ông sẽ biết”.
“Tóm lại, tôi vẫn muốn cám ơn ông, được rồi, tôi phải về họp bàn với đám nhãi con Long Nha của tôi đây. Ngày mai gặp lại”, Long Vệ Quốc cười ha hả xua tay rồi rời đi.
“Lão già này, nói chuyện không nói rõ ràng, cẩn thận đỏ”, Dương Trung cười mắng.
Sau khi đại đội trưởng Sơn Báo trở về, Ngô Siêu liền báo cáo một chút chuyên của Tân Vũ bên này cho anh ta nghe.
Sau khi nghe xong, anh ta cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Vớ vấn! Tên đó không muốn sống nữa hả? Chẳng lẽ anh ta không biết thể trạng sức khỏe mình không còn thích hợp với cường độ tác chiến mạnh nữa sao?”