Minh San khóc lóc đến thương tâm. Kỹ thuật diễn xuất này đúng là xứng đáng đoạt giải Ảnh hậu mà! Trần phu nhân thấy vậy thì không khỏi đau lòng, bèn đỡ cô ta đứng lên rồi nhẹ nhàng bảo:
- “Dì hiểu mà. Con không có lỗi gì đâu. Thật là đứa bé hiểu chuyện mà, lúc nào cũng chịu thiệt về phần mình, giống y như mẹ con ngày xưa vậy!”
Rồi quay sang nói với Hạo Thần:
- “Thần! Gia đình chúng ta vốn dĩ là có hôn ước với Âu Minh San chứ không phải Âu Thiên Di. Nhân tiện ngày hôm nay, con hãy công bố Minh San là vị hôn thê luôn đi”
Hạo Thần khẽ cau mày. Khá lắm! Còn dám nghĩ ra cách này để qua mặt anh! Cô nàng đó bây giờ chắc đã chuẩn bị cao chạy xa bay khỏi thành phố Bạch Nam rồi.
- “Nếu vậy cứ huỷ bỏ buổi đính hôn ngày hôm nay đi”
Trần phu nhân tức giận đứng lên làm rớt cả chiếc túi xách yêu quý của bà, bà khẽ mắng con trai:
- “Không được. Con muốn cho cả Trần gia mất mặt à? Công bố Âu Minh San là vị hôn thê của con thì sao chứ? Dù sao đó cũng là sự thật. Hơn nữa, mẹ không bao giờ chấp nhận cho Âu Thiên Di bước chân vào nhà ta đâu. Thân phận của con nhỏ đó không hề xứng đáng với Trần gia của ta. Gia đình ta là hào môn danh giá, sao có thể để cho con dâu là một đứa mồ côi không có địa vị chứ?”
- “Đây là chuyện riêng của con, xin mẹ đừng xen vào. Về chuyện hôn nhân của đời mình, con sẽ tự quyết định. Cô gái cùng con đi đến hết cuộc đời này phải là người do chính con chọn. Con tự biết được cô ấy có xứng đáng với mình hay không!”
Nói rồi Trần Hạo Thần bảo trợ lý thu dọn tàn cuộc rồi bước thẳng ra khỏi nơi tổ chức tiệc, còn Âu Minh San đứng kế bên thì khóc lóc không thôi. Chết tiệt! Hạo Thần trước giờ rất coi trọng ý kiến của mẹ mình, không ngờ lần này ngay cả đến mẹ anh ta cũng không thèm nghe. Giọng Thiên Di lại vang lên bên tai:
- “Thật đáng tiếc! Chuyện còn lại cô tự giải quyết đi. Hạo Thần có thể trở thành người đàn ông của cô hay không phụ thuộc tất cả vào cô đấy. Việc của tôi xong rồi. Hy vọng sớm được gặp lại cô, Âu Minh San”
Thiên Di đập nát chiếc máy tính rồi chuẩn bị bước lên chiếc trực thăng rời khỏi chỗ này. Bỗng cô nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân ở phía sau lưng mình cùng giọng nói quen thuộc:
- “Giở trò ngay cả trong lễ đính hôn của chính mình. Em còn làm được gì nữa thì có thể làm hết một lần”
Thiên Di khá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh:
- “Làm sao anh biết tôi ở đây?”
- “Bày trò ngay trong khách sạn của tôi, em nghĩ thuộc hạ của tôi đều là để làm cảnh?”
Thiên Di bật cười nhìn anh:
- “ Vậy phải từ từ để chủ tịch Trần thưởng thức chiêu trò của tôi chứ. Sao hả? Cảm giác nhìn hôn thê của mình chạy trốn thế nào? Chắc là không đau lòng bằng việc Thanh Khê bỏ đi nhỉ?”
- “Tôi nên trả lời câu hỏi nào trước đây? Thanh Khê là tuổi trẻ, em mới là hiện tại và tương lai”
- “Tiếc quá! Nếu tôi thích anh đến điên dại, khi nghe câu này ắt hẳn sẽ nhảy lên vui sướng rồi chạy tới ôm ngay lấy anh. Nhưng tiếc là không, tôi không cần cái gọi là hiện tại hay tương lai của anh. Nhưng cũng cảm ơn anh, đúng là nhờ có anh, nhờ có buổi lễ đính hôn này mà tôi mới có được toàn bộ cổ phần của Âu Minh San, khiến cho ngày mà Âu thị trở thành của tôi không còn xa nữa. Còn Âu Minh San, cô ta quả thật rất yêu chủ tịch Trần. Vì anh, cô ta đã hy sinh toàn bộ số cổ phần mình thừa hưởng được từ Âu thị, thật là một tình yêu cao quý và đáng cảm động!”
Hạo Thần cũng cười, nhưng lại làm Thiên Di cảm thấy có chút sợ hãi.
- “Nói vậy, em nên lấy thân báo đáp tôi mới phải phép, vì đã thành công lợi dụng tôi. Nếu không có tôi, em sẽ mãi chẳng thể nào lấy được cổ phần từ Âu Minh San”
- “Thật có lỗi quá, vì đã lợi dụng anh. Vậy đi, tôi sẽ đi khắp nơi, tìm Thanh Khê về để chuộc tội với anh. Anh thấy sao?”
Thanh Khê luôn là điểm huyệt giữa anh và cô, nhưng cô liên tục nhắc đến cái tên này. Tuy vậy, Hạo Thần không còn là chàng trai trẻ tuổi yêu cuồng nhiệt của năm đó nữa, anh giờ đã học được cách kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt.
- “Nếu muốn, bao lâu nay tôi đã đi tìm rồi. Không cần phải đợi đến em thương tình mà ra tay trợ giúp”
Nhìn thấy đám người đứng phía sau Hạo Thần làm cho Thiên Di có linh cảm không tốt. Nếu cô không nhanh chóng lên trực thăng, nói không chừng anh ta sẽ cho người bắt cô lại mất. Dù thân thủ của cô có tốt đến đâu thì cũng không thể nào đấu lại hơn 20 chục người đàn ông cao to lực lưỡng như thế được.
- “Đó là lựa chọn duy nhất mà tôi có thể đền đáp cho anh. Tạm biệt, không hẹn ngày gặp lại, chủ tịch Trần”
Thiên Di nhanh chóng bước lên chiếc trực thăng riêng rời khỏi khách sạn. Chiếc trực thăng cất cánh bay vào màn đêm rồi mất hút.
- “Có cần ngăn tiểu thư Âu lại không ạ?”
- “Không cần đâu. Đời còn dài, tôi vẫn còn nhiều thời gian để đùa với cô ấy. Đi thôi”
Hạo Thần cùng thuộc hạ cũng rời khỏi đó. Ở phía sảnh khách sạn, mọi người đã ra về hết. Mẹ và Minh San cũng đã rời khỏi đó. Ngày mai, tin tức của buổi lễ đính hôn ngày hôm nay nhất định sẽ biến Trần gia và Âu gia trở thành chủ đề bị bàn tán khắp nơi theo một cách không mấy vui vẻ. Trong khi vị hôn thê chạy trốn, cô em vì thương chị nên lập tức thế vào nhưng lại bị từ chối ngay trước mặt chắc chắn sẽ khiến Âu Minh San bị châm chọc một thời gian. Nghĩ vậy, Hạo Thần nhanh chóng dặn dò trợ lý lần nữa:
- “Xử lý tin tức ngày hôm nay ngay cho tôi. Không được để bất kì ai hay trang báo nào đăng bất kì thông tin gì về buổi lễ đính hôn này. Tôi không muốn ai bàn tán về ngày hôm nay”
Trợ lý kế bên âm thầm đổ mồ hôi. Ôi trời, sự kiện lớn thế này, không muốn bị bàn tán cũng khó. Tuy rằng có thể mua chuộc nhà báo, nhưng những người tham dự ngày hôm nay chắc chắn sẽ nói ra nói vào, làm sao mà ngăn chặn được hết bọn họ đây chứ? Chủ tịch thật là làm khó người làm công ăn lương nhỏ bé như anh ta mà!