• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- “Được rồi, em khó tính thật, lý do gì em cũng không chấp nhận”

- “Vì anh đang nói dối, anh đã không muốn thành thật, tôi cũng không nhất thiết phải khách sáo làm gì. Một vị chủ tịch nếu muốn bày trò lừa người khác, trước khi đến đây ít nhất anh cũng nên tìm kiếm lý do nào hợp lý một chút mà trình bày. Không chừng tôi sẽ thấy cảm động với thành ý của anh mà nhận lời”

- “Vậy phải làm sao em mới đồng ý nhận lời làm vợ tôi?”

- “Rất đơn giản, tìm Thanh Khê về đây, bắt cô ta nói rõ năm xưa tôi không hề thuê người hãm hiếp cô ta. Anh có dám không?”

Hạo Thần khẽ nhăn mặt:

- “Ngoại trừ việc này ra”

- “Anh là không dám? Sợ rằng cô ta chứng minh được tôi vô tội? Vậy thì không cần thương lượng nữa đâu”

- “Vì cô ấy đã mất rồi”.

Hạo Thần nhẹ nhàng nói ra lời này, nhưng có thể thấy sức công phá của nó thì nặng như chì vậy. Nhưng vẻ mặt của Thiên Di vẫn tỏ ra bình tĩnh:



- “Anh nói gì vậy? Không phải anh bảo từ lâu đã không còn tìm kiếm cô ta sao, sao bỗng nhiên lại bảo là mất rồi?”

Hạo Thần lấy ra một xấp ảnh đặt trước mặt Thiên Di, bên trong là hình Thanh Khê nằm trên giường bệnh, nhìn cô ta rất thê thảm, không còn thấy đâu dáng vẻ xinh đẹp thanh thuần ngày nào nữa. Lúc này Thiên Di mới lộ vẻ ngạc nhiên, không tin vào những bức hình đang bày ra trước mắt mình. Hạo Thần tiếp tục nói, giọng anh có chút đau đớn:

- “Tôi mới cho người đi tìm cô ấy một tháng nay thì nhận được tin này. Thanh Khê bị ung thư máu giai đoạn cuối, không thể cứu chữa được nên đã mất. Sắp tới là tròn 2 năm ngày cô ấy mất. Em hài lòng với thông tin này chứ?”.

- “Không thể nào”

- “Tôi tìm được Thanh Khê rồi, vậy có được xem là đã hoàn thành yêu cầu của em?”

- “Tôi sẽ suy nghĩ về lời đề nghị này sau khi tôi trở về từ Mỹ”

- “Em sang đó làm gì?”

- “Tham dự vài show thời trang thôi. Cả cuộc sống riêng tư của tôi mà anh cũng muốn xen vào?”

- “Tôi không chờ lâu được đâu, tính không kiên nhẫn này là học theo em đấy”

Còn đổ thừa? Mặt anh ta cũng dày quá rồi!

- “Anh không đau lòng vì người mình yêu ra đi mãi mãi sao?”

- “Sẽ không, tôi đã không còn tình cảm với cô ấy kể từ ngày cô ấy chấp nhận bỏ đi”

- “Vậy sao bây giờ anh còn tìm cô ta?”

- “Vì tôi biết Thanh Khê luôn là cái gai trong lòng em, chừng nào chưa tìm ra Thanh Khê, em và tôi vẫn sẽ luôn có khoảng cách khó di chuyển. Tôi không muốn chuyện quá khứ phá huỷ tương lai của chúng ta”



Nói xong mấy lời này, Hạo Thần liền ra về, nghĩ đến cái chết của Thanh Khê, cô cũng chẳng còn tâm trạng nào mà nấu ăn nữa nên liền gọi điện hẹn Ngọc Lam ra ngoài ăn. Tử Duy cũng vừa sang bên này thăm hai cô, sẵn tiện gặp hai anh em họ luôn vậy. Vừa đến nơi, hai anh em nhà họ Ninh đã kêu sẵn cả một bàn đầy đồ ăn. Thiên Di lên tiếng hỏi:

- “Chị Thu Ngọc đâu ạ? Chị ấy không sang đây cùng anh sao?”

- “Thu Ngọc vẫn đang bận chút việc nên chưa qua được. À mà Thiên Di, em biết anh đã nhìn thấy ai không?”

- “Anh chưa nói thì làm sao mà em biết”

- “Là Thanh Khê!”

Thiên Di ngạc nhiên, như không tin vào tai mình:

- “Anh gặp cô ta ở đâu?”

- “Tuần rồi anh đến Mỹ tham dự một cuộc họp. Lúc đang đi trên đường, anh vô tình nhìn thấy một cô gái giống hệt Thanh Khê đang đi bộ trên đường”

Ngọc Lam cũng lên tiếng:

- “Hay là anh nhìn lầm rồi?”

nhưng Tử Duy một mực khẳng định:

- “Làm sao lầm được? Chính mắt anh thấy rõ ràng là cô ta, khoảng cách xe của anh với cô ta rất gần, không thể nào lầm được”

Lúc này, Thiên Di bảo:

- “Vừa nãy em gặp Hạo Thần, anh ta bảo đã cho người điều tra, Thanh Khê đã mất 2 năm nay rồi, còn đưa hình lúc cô ta nằm trên giường bệnh cho em xem nữa”

Ngọc Lam nghe thấy vậy thì hoảng sợ làm rớt cả nĩa xuống đất tạo ra một tiếng động phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bên trong nhà hàng. Tử Duy vô cùng bất ngờ với thông tin này:

- “Trước đây khi Thanh Khê vừa bỏ đi, anh đã cho người đi theo điều tra cô ta nhưng cô ta cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, tìm ở đâu cũng không thấy. Anh có dò hỏi thử Hạo Thần nhưng anh ta cũng tỏ ra không quan tâm, còn nhất quyết không đi tìm. Một cô gái mất tích lâu như vậy, không ngờ bây giờ xuất hiện lại gây náo động mọi thứ”

- “Tuần sau em và Ngọc Lam sẽ sang Mỹ để tham dự một số show diễn thời trang. Em sẽ cho người điều tra việc này”

Ngọc Lam thấy vậy thì liền nói:

- “Có cần thiết không? Rõ ràng cô ta chết rồi mà, nếu không Hạo Thần làm sao có hình đưa cho cậu được? Hay cứ cho là anh hai mình nhìn lầm đi, trên đời này thiếu gì chuyện người giống người chứ, mình thấy tốt nhất cậu đừng nên tìm hiểu chuyện này sâu hơn nữa, chẳng có lợi gì cả. Dù sao rắc rối cô ta gây ra cho cậu trước đây cũng đủ khiến cậu mệt rồi”

- “Nhưng mình phải biết chắc chắn cô ta đã chết. Trừ khi là do chính mình điều tra, mình nhất định sẽ không yên tâm hay tin tưởng bất kì ai. Nếu Hạo Thần đã có ý định lừa mình, anh ta chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng mấy tấm hình đó. Vậy mục đích anh ta làm chuyện đó là gì, mình cần phải biết!”

Tử Duy liền khuyên bảo cô:

- “Em muốn làm gì cũng được nhưng nhất định phải cẩn thận đấy. Hạo Thần phức tạp hơn chúng ta biết rất nhiều”

- “Em biết rồi, chuyện này em có thể tự lo”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK