- “Nếu anh muốn ngủ ở đây thì cứ việc, em sang phòng của anh”
- “Em vội vàng như vậy để làm gì? Đừng quên đám cưới là thoả thuận của cả hai ta, trừ khi có sự đồng ý của anh, thì đám cưới này nhất định phải được diễn ra”
Thiên Di chau mày khó hiểu, tên này hôm này ăn trúng phải bả chó à, sao cứ đứng đây mà nói khó hiểu vậy?
- “Anh là có chuyện gì muốn nói thì cứ nói lẹ đi, em mệt rồi, muốn đi ngủ”
- “Hôm nay em đến cả áo cưới mà cũng chẳng thèm thử, chỉ chọn đại một cái rồi về, em tỏ ra tôn trọng hôn nhân của chúng ta một chút thì không được sao?”
Thiên Di cười lạnh:
- “ Anh đến cả có mặt cũng không thèm thì lấy tư cách gì để mắng em? Hơn nữa, áo cưới là do em chọn, em vô cùng thích nó. Không phải là bởi vì vẻ bề ngoài đơn giản của nó nên anh cho rằng em tuỳ tiện lựa chọn? Nếu vậy thì chỉ có thể trách Trần chủ tịch ‘có mắt như mù’ thôi! Chiếc váy đó tuy đơn giản mà lại tinh tế, đây là điều mà em luôn tìm kiếm!”
Thiên Di vừa nói vừa tiến sát lại gần anh, đợi tới khi khoảng cách giữa hai người tựa hồ chỉ cách một bước chân, cô nhẹ nhàng nói:
- “Nếu đến cả tính cách dễ thấy nhất của vị hôn thê mà anh cũng không thấy được, thì anh nói xem anh lấy quyền gì để trách người khác không an phận?”
Hạo Thần lúc này quả thật đã bị cô làm cho cứng miệng, lời lẽ đều dừng lại cả ở miệng. Anh lập tức cúi người xuống, một tay ghì chặt eo cô, một tay giữ chặt đầu cô rồi đặt xuống một nụ hôn thật sâu. Thiên Di tức giận vội vung tay lên định tát anh nhưng đã nhanh chóng bị anh ép sát vào tường khiến cô không thể chống cự được. Khoảng cách giữa hai người lúc này là số không, dù cho cô có cố gắng cựa quậy thì cũng vô ích. Đợi đến khi Thiên Di sắp đứt hơi thì Hạo Thần mới buông đôi môi cô ra, nhưng tay anh vẫn chặt người cô để cô không có cơ hội rời đi.
Thiên Di tức giận mắng:
- “Đồ điên! Anh là nói không lại nên muốn dùng chiêu này để chặn miệng tôi? Cút ra khỏi phòng tôi ngay, nếu không ngay đêm nay tôi nhất định sẽ rời khỏi căn nhà này!”
Nhìn thấy sự tức giận của Thiên Di nhưng Hạo Thần vẫn tỏ ra bình thường mà bảo:
- “Em nếu muốn rời đi trong đêm nay thì có thể thử, nhưng anh không chắc là sẽ thành công. Bảo vệ luôn canh giữ 24/24, em muốn bước chân ra khỏi ngôi biệt thự này cũng khó, đừng nói đến là cổng khu”
- “Hừ, anh là đã tính toán kỹ càng nên mới đưa tôi tới ngôi nhà này?”
Hạo Thần cúi mặt mình xuống sát vào mặt cô rồi nói:
- “Đây là phương án tốt nhất để loại trừ trường hợp em lại có ý định trốn thoát như mấy lần ở Anh. Em lại còn rất thông minh, mỗi lẫn trốn đi đều không để lại dấu vết gì, khiến anh muốn tìm cũng không ra. Nên lần này anh nhất định phải phòng hờ tuyệt đối chuyện em sẽ bỏ trốn”
- “Chỉ bằng anh mà cũng muốn ngăn tôi? Trần Hạo Thần, tôi nói cho anh biết, hiện tại tôi vẫn còn ở đây, cùng với anh là bởi vì tôi muốn vậy, nhưng nếu sau này tôi muốn rời đi, thì không một ai có thể ngăn cản được tôi, kể cả người đó là anh. Dù cho anh có tìm mọi cách ngăn cản tôi, thì tôi vẫn sẽ có cách khiến anh không bao giờ tìm ra tôi. Còn bây giờ thì mời anh ra khỏi phòng!”
Thiên Di vừa quay lưng đi thì Hạo Thần đã bế cô từ đằng sau rồi đặt cô xuống giường. Thiên Di tức giận muốn đứng lên đá anh mấy cái nhưng anh đã nhanh chóng kiềm chặt cô xuống giường, hai tay khoá chặt trên người cô khiến cô không thể trốn thoát. Môi của Thiên Di bị Hạo Thần dày vò rất lâu, đến nỗi khi thả ra thì môi cô đã đỏ rực như một đoá hồng kiều diễm, thậm chí còn có chút sưng. Thiên Di lúc này đã phẫn nộ đến tột độ, cô liên tục mắng:
- “Anh cút xa khỏi người của tui ngay! Nếu anh dám cưỡng bức tôi như đêm hôm đó, tui nhất định sẽ khiến anh chết không toàn thây! Bỏ ra, đồ khốn!!!!!”
- “Anh và em là vợ chồng, chuyện này thì có gì lạ mà em phải như vậy?”
- “Nên nhớ hợp đồng của chúng ta đã quy định anh không được đụng vào tôi, tôi đã tha thứ cho anh một lần, nhưng tuyệt nhiên không có lần thứ hai!”
Thấy Hạo Thần vẫn không có ý định bỏ mình ra, Thiên Di liền muốn dùng võ công đã luyện bao nhiêu năm nay để đá anh xuống đất, nhưng đã bị anh dễ dàng đoán được mà né đòn.
- “Tốc độ rất nhanh, động tác không sai. Xem ra em là người biết võ”
Thiên Di lo rằng Hạo Thần sẽ tra ra được thân phận của mình liền nói:
- “Lúc ở Anh có học vài ngón nghề lẻ để phòng thân, còn giờ thì anh mau đi đi”
Hạo Thần cười, nhưng rõ ràng là nụ cười nham hiểm mà Thiên Di căm ghét. Hạo Thần dùng ngón tay vẽ vòng tròn quanh bụng Thiên Di, nhưng cô chỉ cảm thấy chán ghét:
- “Nếu hôm nay anh ra khỏi phòng thì không chừng en lại bỏ trốn. Chi bằng… chỗ này xuất hiện em bé thì sao? Như vậy em cũng không thể nào ôm đứa bé trốn được”