- “Ngồi xuống đi, mẹ có chuyện cần nói với hai đứa”
Hạo Thần thuận thế kéo tay Thiên Di ngồi xuống ghế. Hành động này khiến bà có chút khó chịu.
- “Hai đứa ly hôn đi”
Hạo Thần vốn đang bực tức trong lòng, giờ lại như bị bà Trần chọc trúng chỗ đau nên cũng không kiêng nể gì mà bảo:
- “Nếu mẹ đến đây chỉ để nói việc này thì sau này không cần phải đến nữa đâu. Tụi con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm, mẹ cũng nên về sớm đi. Con sẽ bảo tài xế đưa mẹ về”
Hạo Thần đứng lên định quay đi thì đã nghe tiếng bà Trần quát:
- “Nhưng mẹ không thể chấp nhận loại con dâu lăng loàng, trắc nết như thế này được”
Bà Trần quăng ra một xấp hình trên bàn, tất cả đều là hình của Thiên Di cùng Lục Nam hồi còn bên Anh. Trong ảnh có thể thấy cô rất thân thiết với Lục Nam, nhìn qua trông giống hệt một đôi tình nhân. Hạo Thần nhìn sơ qua đống hình rồi nhẹ nhàng bảo:
- “Chỉ là bạn bè thân thiết, mẹ cần gì phải căng thẳng như vậy?”
- “Con còn bênh cô ta? Con đừng quên, mẹ cô ta là người như thế nào, chính bà ta đã…”
- “Con đã bảo là đủ rồi mà”
Hạo Thần tức giận nhấn mạnh, trước khi anh vốn luôn điều khiển được cảm xúc của mình, nhưng lần này Hạo Thần đã thực sự mất khống chế.
- “Còn đứng đó làm gì? Đưa mẹ tôi về nhà đi, từ nay về sau không được để bà ấy sang đây nửa bước”
Bà Trần trợn mắt nhìn người đàn ông là con trai yêu quý của mình:
- “Con…con dám… nên nhớ ta là mẹ của con, vợ con muốn mấy người đều được, nhưng mẹ thì chỉ có một. Đừng để sau này con phải hối hận”
- “Con đường con chọn, con nhất định sẽ không bao giờ hối hận”
Nói rồi Hạo Thần quay thẳng lên lầu, bà Trần cũng rời đi trong tức giận. Căn nhà liền quay về trạng thái yên tĩnh vốn có của nó.
Thiên Di cũng lười quản chuyện hai mẹ con nhà này. Nhưng liệu mẹ của Hạo Thần có liên quan gì đến chuyện năm xưa của ba mẹ cô, hay cũng chỉ là con rối trong vở kịch đó? Ngay lúc Thiên Di đang suy nghĩ mông lung thì Hạo Thần đã đẩy cửa bước vào:
- “Soạn đồ đi, ngày mai tụi mình sẽ bay sang Đức”
Thiên Di nhìn Hạo Thần với vẻ mặt khó hiểu. Là cãi nhau với mẹ điên rồi nên giờ mới kiếm cô trút giận à? Đây có được gọi là ‘giận cá chém thớt’ không?
- “Em còn rất nhiều việc ở đây chưa giải quyết, anh tự đi một mình đi”
- “Anh đến là để thông báo, không phải để hỏi ý kiến em”
- “Nếu chuyến đi này không có bất kỳ mục đích gì thì em nhất định không đi. Anh muốn thông báo gì thì xong rồi đó, có thể ra khỏi phòng rồi”
- “Yên tâm đi, không phải là hưởng tuần trăng mật đâu. Em suy nghĩ nhiều rồi. Anh muốn giới thiệu với em một vài người quan trọng, nếu đã là vợ của Trần Hạo Thần thì em nhất định phải biết bọn họ”
- “Chẳng qua chỉ là vợ chồng hờ, anh không sợ sau khi chúng ta kết thúc hợp đồng lại phải đi thông báo với bọn họ à? Chưa kể sau này lần nào cưới vợ anh cũng phải dắt đến giới thiệu, rõ là phiền phức. Là nên nói anh rảnh rổi hay thích kiếm thêm việc đây?”
- “Miệng lưỡi sắc bén thế này, vậy cũng coi là yên tâm để em gặp bọn họ rồi. Anh cứ lo em sẽ bị chèn ép, lẽ ra anh nên lo cho đám người đó, kẻo họ lại chết chìm trong sự độc ác của em”
Thiên Di liếc anh một cái sắc lẹm, không quên mắng:
- “Khoa trương. Đi ra đi, trước khi em lại đổi ý”
- “Nếu em dám trốn, anh sẽ bắt cô bạn Ngọc Lam của em gánh tội thay đấy. Đến cả Ninh Tử Duy cũng khó mà giúp được. Ngủ ngon”
Ngay khi Hạo Thần đóng cửa lại, Thiên Di ném thẳng chiếc gối về phía cửa. Chết tiệt! Lại dám đem Ngọc Lam ra uy hiếp cô! Có điều Thiên Di chợt nhận ra được gì đó, cô vội gọi điện cho Lục Nam. Bên kia là giọng nói ngái ngủ của Lục Nam:
- “Làm ơn đi! Tôi chỉ nhận làm việc giờ hành chính thôi, sao cô cứ phải canh khung giờ này vậy?”
- “Anh liên lạc với Kiều Niên, hỏi xem sắp tới có việc gì cần phải làm ở Đức không?”
- “Đức sao? Sao lại đột ngột vậy? Có chuyện gì à?”
- “Hạo Thần đột ngột bảo tôi sang Đức, bảo là muốn tôi gặp ai đó. Nếu thật sự có, bảo Kiều Niên liên lạc gấp với tôi”
- “Được rồi, tôi sẽ bảo với anh ấy ngay bây giờ. Tên chồng xảo quyệt của cô đúng là lắm trò thật, cứ xoay chúng ta như chong chóng ấy”
- “Tôi cũng đang đau đầu đây. Hạo Thần, ‘Bắc Kim’ rồi cả Doãn Thanh Khê, bọn họ tại sao cứ thích tập trung lại một chỗ vậy? Dạo này bên phía Âu Minh không có động tĩnh gì sao?”
- “Đàm Ngân báo vừa phát hiện thêm một vụ rửa tiền của lão, định khi nào cô rãnh thì sẽ báo cáo với cô”
- “Tạm thời cứ gửi bằng chứng qua cho tôi đi, tôi sẽ thu xếp để gặp anh và Đàm Ngân sau. Tôi sẽ đi khoảng 1 tuần, trong thời gian này, nhờ anh lo mọi việc ở đây”
- “Tôi đúng là điên rồi mới đi theo cô mà! Cứ tưởng không làm thiếu gia nhà họ Bạch nữa thì sẽ được sống với đam mê, kết quả thì sao chứ? Còn cực hơn cả cún!”
- “Nòng súng AK47 phiên bản tinh chế của Đức, tôi sẽ đem nó về làm quà cho anh”
Lục Nam nhanh chóng ‘trở mặt’:
- “Thành giao! Cô cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức của mình. Chúc cô lên đường vui vẻ!”