• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- “Cậu nói sao? Có kẻ cho người hãm hại cậu? Là lúc nào vậy?”. Giọng Ngọc Lam nói to đầy hốt hoảng.

Thiên Di vẫn trầm ngâm vì vụ tối hôm qua:

- “Mới tuần trước thôi, mình cũng đang điều tra xem kẻ đấy là ai đây!”

- “Cậu có bị thương ở đâu không?”. Ngọc Lam lo lắng kiểm tra khắp người Thiên Di. Thiên Di thấy vậy nên liền trấn an:

- “Mình không sao, bọn họ thậm chí còn chưa động vào một sợi tóc của mình”

- “Hay là tụi mình quay lại Anh đi? Đám cưới gì đó giữa cậu và Hạo Thần, cũng huỷ luôn đi. Nếu ở đây lâu không chừng sẽ lại nguy hiểm đến tính mạng mất”



- “Mình còn nhiều việc phải giải quyết ở đây. Yên tâm đi, mình sẽ không sao đâu”

Tuy nói là vậy nhưng Ngọc Lam làm sao lại không lo lắng cho được. Hai người quyết định đi đến tiệm bánh Ngọc Lam thích để mua một ít bánh ngọt cho bữa trưa. Khi bước vào tiệm, Thiên Di đã nhận ra ngay bóng lưng của Minh San. Ngay khi cô ta vừa quay lại, Thiên Di liền nhận ra vẻ mặt sửng sốt của Minh San nhưng rất nhanh chóng cô ta đã lấy lại được dáng vẻ ban đầu. Ngọc Lam thấy thế thì bảo:

- “Đi thôi Thiên Di, mình muốn ăn lắm rồi”

Thiên Di vừa quay lưng đi thì Minh San đã bảo:

- “Xem ra cô vẫn rất vui vẻ nhỉ! Cướp đi đồ của người khác, chắc hẳn cô rất thích thú?”

Ngọc Lam nghe vậy liền tức giận lên tiếng:

- “Cô ăn nói cho cẩn thận. Là Hạo Thần luôn theo đuổi Thiên Di, cô ấy đã nhiều lần từ chối nhưng anh ta liên tục bám theo, còn truy đuổi qua đến tận Anh. Rõ ràng là do cô có mắt như mù, không muốn tin vào sự thật rằng người Hạo Thần thích là Thiên Di, không phải là cô!”

Minh San nghe những lời này như bị chọt trúng chỗ đau, trong lòng liền nổi vũ bão:



- “Im đi! Cô thì biết cái gì, đường đường là tiểu thư của Ninh gia cao quý mà lại chịu làm bạn với một đứa con gái sinh ra bởi tiểu tam à? Chơi với loại người như vậy sẽ chỉ khiến cô thấp hèn hơn thôi. Tôi khuyên cô tốt nhất nên biết chọn những ai xứng đáng với địa vị của mình mà chơi, nếu không tương lai chắc cũng sẽ trở thành loại không ra gì giống như mẹ con cô ta thôi”

Thiên Di chưa kịp tức giận khi nghe Âu Minh San xúc phạm mẹ mình thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên:

- “Ai xứng đáng hay không, không phải việc mà người khác có thể quyết định. Anh trước giờ vẫn tin em luôn là cô em gái đáng yêu, ngây thơ mà anh yêu quý. Xem ra em chẳng phải là cô bé năm đó nữa. Đã như vậy, từ nay anh nhất định không khách sáo!”

Sự xuất hiện của Hạo Thần tại tiệm bánh khiến đám đông trở nên náo loạn. Âu Minh San biết anh đã nghe thấy những lời mình vừa nói thì trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, đôi mắt của cô ta lại bắt đầu trở nên lấp lánh đáng thương:

- “Thần! Em… em không có ý đó! Em chỉ là quá tức giận khi chị bảo rằng anh không thích em, còn chị mới là người mà anh chọn. Anh cũng biết em yêu anh lâu rồi mà. Thần…!”

Âu Minh San tiến lại gần rồi nắm lấy tay anh nhưng Hạo Thần đã nhanh chóng bước đến bên cạnh Thiên Di, một tay kéo cô vào lòng mình, tay còn lại giúp cô cầm áo khoác.

- “Anh đã bảo em nên đổi cách xưng hô. Lần sau, anh không muốn nghe em gọi ‘Thần’, em muốn gọi anh là gì cũng được nhưng nhất định không được là cái tên này. Chuyện ngày hôm nay, anh tin rằng anh đã hiểu rõ và có nhận định riêng cho mình, em không cần phải lo lắng. Còn nữa, em không có quyền phán xét hay xúc phạm người khác, đặc biệt là một người đã qua đời.”

Nói rồi Hạo Thần quay sang nắm tay Thiên Di đi ra khỏi đó. Ngọc Lam tuy rằng vẫn còn sợ anh nhưng không thể phủ nhận Hạo Thần thật sự quá ngầu. Như vậy Ngọc Lam cũng có thể yên tâm được phần nào. Minh San đứng yên giương mắt nhìn bọn họ bước ra khỏi tiệm bánh, đôi mắt dấy lên sự hận thù rõ rệt.

Cô ta lập tức trở về nhà rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó:

- “Sao cô bảo với tôi đã cho người rạch mặt nó? Rõ ràng nó chẳng bị làm sao cả, thậm chí còn làm nhục tôi trước mặt người mà tôi yêu. Chẳng phải cô đã hứa sẽ giúp tôi có được Hạo Thần sao?”

- “Cô cứ bình tĩnh đã. Lần này tôi nhất định sẽ không để cô ta trốn thoát, cô cứ chờ nhận tin tốt từ tôi”

- “Nhưng mà cô là ai vậy? Sao lại đồng ý giúp tôi? Chúng ta không thể gặp mặt nhau à?”

- “Hiện giờ chưa phải là lúc thích hợp. Chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi”

Nói rồi người đó cúp máy. Minh San trong lòng cảm thấy kì lạ nhưng vẫn không hiểu là sai ở chỗ nào. Ngay hôm đầu tiên cô ta gặp lại Hạo Thần và Thiên Di thì ngay lập tức người phụ nữ này đã cho người liên lạc với Minh San rồi hứa rằng nhất định sẽ giúp đỡ. Không những vậy bọn họ còn có thể xử lý luôn Âu Thiên Di, Minh San nghe vậy thì mừng còn không kịp nên cũng chả quan tâm mà đồng ý ngay lập tức. Người này cũng chẳng đòi hỏi bất cứ điều gì từ Minh San, cô ta mặc kệ, chắc là một ai đó cùng chung nỗi căm ghét Thiên Di với cô ta. Cứ coi như cô ta ăn may đi, dù sao thì Thiên Di - con nhỏ đó nhất định không được phép sống yên ổn. Cô ta không có được Hạo Thần, thì Thiên Di cũng đừng hòng mong có được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK