Giọng Ngọc Lam la lên vang vọng cả căn phòng, Thiên Di tức giận mở mắt mắng cô:
- “Đi du lịch nghỉ dưỡng, cậu thức sớm thế làm gì?”
- “Mình đi đến nhà chị họ đây, mà ngoài ngoại ô thế này thì làm sao bắt xe được chứ? Cậu chở mình ra lại khách sạn ngày hôm qua, chị mình sẽ đón mình ở đấy”
Sau khi sửa soạn xong, Thiên Di lười biếng lê bước ra khỏi căn nhà ấm áp. Thời tiết bên ngoài rất lạnh làm cô cảm thấy mặc bao nhiêu lớp áo cũng không đủ ấm.
Ngay khi vừa chở Ngọc Lam đến khách sạn mà ngày hôm qua Hạo Thần muốn bọn họ ở lại, cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua, không thể lầm được, đó là Doãn Thanh Khê. Thiên Di vội bước xuống xe đuổi theo. Nhưng trên đường chật kín người và xe qua lại, chỉ cần không nhìn thấy vài giây là Doãn Thanh Khê đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô. Ngọc Lam thấy Thiên Di đột ngột mở cửa xe chạy ra ngoài thì cũng vội vàng xuống theo. Cô chạy lại hỏi:
- “Làm sao vậy? Cậu là gặp ma à?”
- “Đúng là ma, Doãn Thanh Khê!”
- “Không thể nào, chẳng phải cậu bảo cô ta chết rồi mà? Sao có thể xuất hiện ở đây?”
- “Mình tin chắc cô ta còn sống. Nếu chỉ có anh Tử Duy gặp thì có thể nói là nhìn lầm, nhưng ngay cả mình cũng thấy rõ ràng, mà lại cùng một địa điểm là Mỹ. Thật sự trùng hợp như thế?”
- “Nhưng Hạo Thần còn có cả hình cô ta nằm trên giường bệnh cơ mà?”
- “Với năng lực của Hạo Thần thì mấy chuyện nhỏ như thế này đều không thành vấn đề. Nếu là vậy thì anh ta đang muốn lừa mình, anh ta làm vậy có mục đích gì?”
- “Cậu đừng tìm hiểu mấy chuyện này làm gì, cứ tránh xa bọn họ ra đi. Hạo Thần là đồ điên, ai mà biết anh ta nghĩ gì?”
- “Cảm ơn lời khen có tâm của em”
Hạo Thần bước đến bên cạnh họ. Ngọc Lam thấy anh thì hoảng hốt lùi ra phía sau Thiên Di. Nãy giờ anh đã thấy chuyện Thiên Di chạy vụt ra khỏi xe tìm kiếm ai đó, khi Ngọc Lam tiến đến nói chuyện với cô thì anh mới đến gần họ. Có lẽ câu chuyện quá hấp dẫn nên Ngọc Lam chẳng để ý mà mắng anh ngay trước mắt anh, mà còn là lớn tiếng mắng. Anh cười hỏi họ:
- “Hai em làm gì ở đây vậy?”
- “Làm gì là việc của chúng tôi. Nếu anh cần tôi có thể đưa anh thời khoá biểu một ngày của mình để anh tiện theo dõi. Như vậy anh không cần tốn công sức hỏi thăm nữa”
- “Ý kiến không tồi. Tôi sẽ gửi em địa chỉ email để em nhắn”
Ngọc Lam lúc này đã lấy lại can đảm, cô kéo Thiên Di bước đi:
- “Đi thôi, chị mình đang đợi rồi”
Hai cô gái bước thẳng về phía trước. Ngọc Lam leo lên chiếc xe của chị họ rồi biến mất vào dòng xe cộ. Thiên Di nhanh chóng trở về nhà, cô nhất định phải nhanh chóng tìm ra Doãn Thanh Khê, nếu đã chết cô nhất định phải thấy được tro cốt của cô ta.
Ngay khi vừa về đến nhà, Thiên Di đã lập tức gọi ngay cho Lục Nam. Giọng anh ta nghe có chút phẫn uất:
- “Cô tưởng tôi là người máy à mà cần phải giao việc vào sáng sớm?”
- “Tôi đã cho người đi tìm người giúp việc năm xưa ở Trần gia rồi, hiện tại vẫn chưa có thông tin nên việc này có thể từ từ. Còn việc tôi nhờ anh điều tra một người tên Doãn Thanh Khê tới đâu rồi”
- “Việc đấy thì xong rồi. Theo kết quả tôi điều tra được, cô ta quả thật đã chết vì bệnh ở Mỹ. Mấy bệnh viện lớn nhỏ mà cô ta từng chữa bệnh tôi đều tra cứu rất kỹ càng, kết quả bệnh án đều như nhau”
- “Vậy bây giờ cô ta nằm đâu?”
- “Theo thông tin mật từ bệnh viện thì gia đình cô ta yêu cầu đốt thành tro để rải lên núi rồi. Nghe bảo đấy là nguyện vọng cuối cùng của cô ta”
Câu này càng củng cố thêm giả thiết cho việc Doãn Thanh Khê thực sự còn sống. Có điều chiêu trò tinh vi như vậy, cô ta nhất định sẽ trốn rất kỹ nên sẽ mất khá nhiều thời gian cho chuyện này. Ngay cả tro cốt mà cũng không có thì ai tin cô ta đã chết.
- “Có điều tra được sao cô ta lại ở Mỹ không?”
- “Hồ sơ lưu lại cô ta nhập cảnh tại Mỹ vào 3 năm trước để chữa bệnh. Nhưng được 1 năm thì không qua khỏi nên tính đến thời điểm này là gần 2 năm ngày cô ta mất”
- “Cô ta biến mất không tin tức gì cũng hơn 5 năm rồi. Vậy những năm trước cô ta ở đâu?”
- “Đây là điều mà tôi thắc mắc. Tôi không thể nào tra ra được cô ta ở đâu trước khi sang Mỹ. Tôi đã vận dụng mạng lưới rộng rãi của mình để lục tìm từng ngóc ngách nhưng lại không thu được tin gì từ cô ta”
- “Được rồi. Cảm ơn anh nhiều lắm, phần còn lại tôi sẽ tự tìm hiểu”
- “Tối nay cô sẽ đến Log?”
- “Thử vận may một lần xem sao, nếu may mắn, tôi có thể được diện kiến lão đại lừng lẫy của ‘Bắc Kim’ ”
- “Tôi sẽ cử người hỗ trợ cô ở bên ngoài Log”
- “Được”