Anh
- “Chờ đã, Thiên Di, cậu làm gì mà đi nhanh thế?”
Ngọc Lam hớt hải gọi với theo cô, nhanh chân chạy theo để bắt kịp cô bạn của mình.
Thiên Di và Ngọc Lam đang là sinh viên năm cuối tại trường đại học Cambridge. Ba năm qua cô sống rất vui vẻ tại đây, chẳng bị một ai làm phiền cả. Ba cô và Âu Minh San thì chẳng quan tâm đến việc cô sống hay chết, ông ta chỉ gửi cho cô một số tiền ít ỏi đến đáng thương rồi bảo cô tự kiếm tiền mà học. Có vẻ Âu Minh vẫn chưa biết gì về việc cô con gái yêu quý của mình đem hết số cổ phần của Âu thị cho cô, nếu không ông ta đã bay sang đây lâu rồi. Mà Âu Minh San cũng còn lâu mới dám nói, tuy Âu Minh nổi tiếng yêu chiều Âu Minh San, nhưng nếu biết số cổ phần bị đem đi trao đổi, ai biết được ông ta có nổi khùng lên hay không? Mà cũng may số cổ phần trong tay Thiên Di sinh sôi nảy nở rất tốt, cộng với việc cô dành tiền tiết kiệm đầu tư thêm một vài nơi nên cũng dư sức để sống sung sướng qua mấy năm học này.
- “Hôm nay chẳng phải có buổi thuyết giảng của giáo sư Sprout sao? Mình đã chờ cả học kì này chỉ để được nghe giáo sư giảng”
- “Biết là vậy, nhưng còn cả tiếng nữa mới bắt đầu cơ mà”
- “Nếu không đi nhanh sẽ hết chỗ mất, nhanh lên”
Khuôn viên trường đại học Cambridge rộng vô cùng, từ đây mà đến chỗ hội trường chính kia chắc cũng phải mất gần 10 phút đi bộ nên Thiên Di rất nôn nóng. Bỗng nhiên một đám người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt cô, tỏ ý không cho Thiên Di bước qua. Cô liền lên tiếng:
- “Phiền mấy anh tránh ra giúp, chúng tôi đang vội”
- “Âu tiểu thư, mời cô đi theo chúng tôi”
Ngọc Lam đứng kế bên hoảng sợ. Trong khuôn viên trường đại học sao bỗng nhiên lại xuất hiện một đám người kì dị như thế này chứ? Ngọc Lam cũng lên tiếng hỏi:
- “Mấy anh là ai? Sao lại muốn bạn tôi đi theo mấy anh? Nếu mấy anh dám làm bậy trong sân trường, tôi la lên ngay”
Một người đàn ông trong đó lập tức nói:
- “Ông chủ chúng tôi thật sự có thành ý muốn mời Âu tiểu thư dùng bữa tối cùng nên mới sai bọn tôi đến đây. Hy vọng hai người không làm khó chúng tôi. Chỉ cần Âu tiểu thư đi theo chúng tôi, cô nhất định sẽ biết ông chủ chúng tôi là ai”
Ngọc Lam tức giận mắng:
- “Không được. Cô ấy không thể đi theo mấy người, trừ khi mấy người cho chúng tôi biết ông chủ các người là ai trước”
Thiên Di cảm thấy nghi ngờ, trước đây cô cũng từng bị Hạo Thần dùng cách này để ép cô đến gặp anh vào cái lần cô lén chuốc thuốc anh nhưng bất thành. Mà mấy người này có phong cách ăn mặc và làm việc rất giống với lần đó. Đã 3 năm trôi qua, cô thỉnh thoảng chỉ thấy anh trong một vài tin tức kinh tế nổi bật tại quê nhà. Chẳng lẽ bây giờ anh lại sang tận đây kiếm cô, hay tất cả chỉ là trùng hợp? Thiên Di lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng:
- “Tôi có thể đi theo các anh, nhưng các anh phải đợi tôi tham dự xong buổi thuyết giảng hôm nay đã. Không phải các anh bảo rằng ông chủ của mình có thành ý mời tôi ăn tối sao, nếu không để tôi đi, e rằng tôi phải từ chối thành ý lần này rồi”
Mấy người áo đen nhìn nhau trao đổi, anh chàng cao to đứng đối diện Thiên Di bảo:
- “Có thể, bọn tôi sẽ chờ cô ở các cổng của trường, cô đi ra cổng nào cũng có thể gặp bọn tôi. Chào cô!”
- “Buổi chia sẻ này có thể kéo dài hơn 2 tiếng, nếu các anh đợi được thì cứ vui vẻ mà đợi”
Bọn họ còn đánh tiếng trước, như sợ cô trốn đi mất vậy. Ngọc Lam lo lắng kéo tay Thiên Di:
- “Không được, cậu không thể đi theo bọn họ. Tụi mình đâu có biết họ là ai, lỡ là kẻ xấu thì sao?”
- “Cậu cứ ra về trước đi, mình sẽ có cách thoát ra mà không bị bọn họ nhận ra. Mình cũng không ngốc đến nỗi đi gặp một kẻ mà đến cả tên là gì cũng không biết”
- “Nhưng mấy người đó đông vậy, làm sao cậu ra khỏi trường đây?”
- “Không cần lo lắng đâu, đi thôi, sắp tới giờ rồi”
Thiên Di và Ngọc Lam đi nhanh đến hội trường chính. Khi đến nơi, hội trường đã chật kín cả người. Giáo sư Sprout là một lão trung niên có dáng người hơi đậm và nhỏ con. Ông đã bắt đầu bước ra sân khấu để bắt đầu buổi trình bày của mình. Thiên Di đang khá buồn bực vì không tìm được chỗ ngồi thì một cánh tay ở hàng ghế gần phía trên cùng vẫy vẫy cô và Ngọc Lam. Đó là Kim Hoa - một người bạn học của họ. Kim Hoa cất giọng gọi:
- “Thiên Di, Ngọc Lam, lại đây nhanh lên. Buổi thuyết giảng sắp bắt đầu rồi. Mình có giữ chỗ cho hai cậu đây”
Thiên Di mừng rỡ tiến đến chỗ ngồi. Kim Hoa hơi trách móc:
- “Các cậu đi đâu lâu thế? Mình ngồi đây gần cả tiếng rồi đấy”
Ngọc Lam liền than thở:
- “Bọn mình bị một đám người điên chặn đường, cũng may là thoát được”
Kim Hoa còn định lên tiếng hỏi thì ngay phía trên sân khấu, giáo sư Sprout đã bắt đầu. Vì là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực ‘Digital Marketing’ nên buổi thuyết giảng nào của thầy cũng luôn chật kín cả, mà vị giáo sư này cũng rất hiếm khi tổ chức mấy buổi chia sẻ như thế này nên đây có thể xem là buổi thuyết giảng ‘ngàn năm có một’. Mọi người ai cũng đều tập trung lắng nghe, như sợ bỏ sót bất cứ lời quý giá nào mà vị giáo sư nói ra.
Sau hơn 2 tiếng đồng hồ chia sẻ, buổi thuyết giảng cuối cùng cũng kết thúc. Ngọc Lam ngồi kế bên vươn vai một cái, cô nàng chưa bao giờ thích mấy buổi kiểu này, cuối cùng cũng kết thúc rồi. Kim Hoa nhanh chóng tạm biệt hai người rồi đi ra khỏi hội trường cùng bạn trai. Ngọc Lam nói nhỏ:
- “Bây giờ làm sao mình ra được đây?”
- “Cậu cứ tỏ ra bình thường đi. Nếu cậu lo sợ như vậy, bọn họ sẽ nghi ngờ ngay. Bây giờ cậu đi ra cổng rồi về thẳng nhà, mình sẽ gặp cậu tại đó. Yên tâm đi, mình thực sự có cách mà”
- “Vậy mình đi trước, cậu nhớ cẩn thận đó, có chuyện gì nhất định phải gọi cho mình ngay”
Sau khi được Thiên Di trấn an, Ngọc Lam lo lắng bước ra khỏi hội trường về nhà, lòng thầm cầu nguyện mong Thiên Di bình an trở về, nếu vậy cô nàng nhất định sẽ nhịn uống trà sữa những 2 tuần liền.