- “Em vừa đi đâu về vậy?”
- “Một người bạn cũ thôi, anh ấy cũng đang ở đây nên bọn em hẹn gặp mặt”
Hạo Thần không phản ứng gì nhiều, chỉ hỏi vậy rồi thôi.
- “Chuẩn bị đi, anh đưa em ra ngoài gặp vài người”
- “Có cần phải ăn mặc lộng lẫy như nữ hoàng Anh không?”
Hạo Thần đặt cuốn sách xuống rồi nhìn sang cô một lượt.
- “Đơn giản là được, chỉ là người nhà thôi, không cần quá long trọng đâu”
Thiên Di thay một bộ quần áo hết sức đơn giản, cô mặc một chiếc áo sơ mi kết hợp cùng quần jeans ống rộng. Nhìn trông vô cùng trẻ trung và năng động. Hạo Thần vừa thấy cô bước ra đã kéo cô ngồi vào lòng mình:
- “Em ăn mặc như vậy là cố ý nhắc nhở khoảng cách tuổi tác giữa chúng ta”
Thiên Di nhún vai:
- “Em đâu có ý chê anh già, là do anh tự suy diễn thôi. 3 năm cách 1 thế hệ, anh lại cách em tới 7 tuổi, chênh lệch ngoại hình cũng là điều bình thường”
Hạo Thần bật cười, lý luận không tệ, xem ra hôm nay tâm trạng cô khá tốt. Anh bỗng nổi hứng muốn tán gẫu với cô vài câu. Tay anh ghì chặt eo cô, ép cô nằm gọn trong lòng, đầu anh tựa nhẹ lên đỉnh đầu cô, thoả mãn ngửi mùi hương phát ra từ người con gái đang nằm trong ngực.
- “Vậy em nói xem, anh đã lớn tuổi như vậy rồi, em không chê anh chứ?”
- “Chê, em còn trẻ như vậy mà, nói không chừng chỉ cần một vài năm nữa thôi em sẽ thực sự bỏ rơi anh mà đi tìm tình yêu mới, người đó chắc chắn phải trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh, còn…”
- “Nhưng chắc chắn không giàu bằng anh”
Hạo Thần cắt ngang ngay trí tưởng tượng của cô. Mặt anh thoáng chút tức giận. Người phụ nữ này quả thật chưa từng nể mặt anh mà, trước mặt người ngoài đã vậy, sau lưng càng không xem anh ra gì. Còn dám tự tiện bảo sẽ đi kiếm người đàn ông khác. Nghĩ vậy, vòng tay đặt ở eo cô càng siết chặt hơn. Thiên Di khẽ nhăn mặt vì đau liền lập tức trừng mắt nhìn anh, cô là biết anh đang cố ý.
- “Đau”. Thiên Di khẽ kêu thành tiếng.
Vẻ mặt anh lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh ban đầu.
- “Có như vậy thì em mới nhớ người đang thực sự ôm em là ai. Hơn nữa…”
Anh thì thầm nhỏ vào tai cô:
- “Kỹ năng của những chàng trai trẻ đó tuyệt đối không thể so sánh với anh”
Thiên Di nhìn anh, trừng mắt dữ tợn hơn:
- “Anh chưa thử làm sao biết?”
- “Quả nhiên chưa thử, nhưng năng lực của anh lúc ở trên giường thế nào, không phải em đã kiểm tra rồi sao. Nếu cảm thấy vẫn chưa đủ, hay bây giờ mình lập tức lên giường ‘làm’ để em kiểm tra lại xem sao?”
Thiên Di lập tức muốn vùng ra khỏi người anh nhưng lại bị anh ôm càng chặt. Cô tức giận bảo:
- “Chú à, chú đã không còn trẻ mà quá sức như vậy, không chừng tới năm 40 tuổi đã nghỉ hưu sớm rồi đấy”
- “Vẫn đảm bảo khiến em không những ấm no hạnh phúc mà còn cả ‘tính phúc’ nữa”
* Tính phúc - hạnh phúc trong chuyện tình dục
- “Được rồi, buông ra đi, nếu anh còn nói nữa thì đừng trách sao lại muộn”
Thiên Di vội vàng đứng dậy từ người anh rồi nhanh chóng đi ra trước. Nếu ở đây thêm một giây nào nữa, ai biết được người đàn ông đó lại nổi hứng làm chuyện gì khác thì sao. Chỉ nghỉ đến thôi cũng khiến cô hoảng sợ rồi. Số lần làm chuyện đó của cô và anh không được xem là nhiều, nhưng lần nào cũng làm cô ‘bán sống bán chết’. Anh cứ như hổ đói mà đòi hỏi không ngừng, hại cô mỗi lần xong chuyện đều đau ê ẩm cả người, ngày hôm sau cũng không thể làm việc thêm được. Lần gần đây nhất, cô bị anh ‘cưỡng ép’ quan hệ suýt nữa thì ngất. Thiên Di nhanh chóng xua tan nỗi lo sợ rồi nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Hạo Thần dẫn cô đến một nhà hàng vô cùng sang trọng mang đậm kiến trúc Châu Âu cổ. Thiên Di bất chợt nhìn bộ đồ trên người mình rồi quay sang nhìn anh:
- “Chẳng phải anh bảo chỉ cần ăn bận đơn giản là được à, chỗ này dường như không thích hợp thì phải? Nhà hàng này, cũng quá sang trọng rồi, anh không sợ vẻ ngoài của em khiến anh mất mặt sao?”
Hạo Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, tay kia lướt qua cầm lấy giỏ xách của cô, thoạt mỉm cười bảo:
- “Em xinh đẹp như vậy, nếu ăn mặc quá long trọng sợ sẽ hớp hồn người khác mất. Em nhìn xem, anh vừa vặn cũng chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, hai chúng ta rõ ràng tuyệt đối phù hợp, vừa nhìn là biết vợ chồng”
- “Không đúng, sao em lại cảm thấy anh đã chuẩn bị rất kỹ càng vậy?”
Hạo Thần nhẹ nhàng kéo cô tiến vào thang máy:
- “Được rồi, anh thừa nhận, vẻ xinh đẹp của em chỉ nên để một mình anh thấy là được, kẻ khác tốt nhất đừng nên có cơ hội mơ tưởng đến. Dù cho em có mặc quần áo ra sao thì chẳng phải bây giờ anh đang cầm túi hộ em sao? Như vậy đã đủ oai chưa, Trần phu nhân?”
Thiên Di đấm nhẹ một cái vào ngực anh, giở ý trách móc:
- “Không thể tin nổi anh lại có tính ít kỷ như vậy! Em muốn mặc gì còn phải đợi anh quản sao?”