- “Làm sao anh biết em ở đây?”
- “Anh có hẹn với đối tác ở một nhà hàng gần đây, khi đi ra thì vô tình nhìn thấy em và Minh San trong tiệm bánh”
- “Chuyện hôm nay cảm ơn anh. Bọn em có thể tự về được rồi, không phiền anh làm việc nữa”
Ngọc Lam thấy vậy liền bảo:
- “Hay là cậu nhờ anh ấy đưa về đi? Giờ mình có việc gấp phải đi rồi, không thể chở cậu về được, mình sẽ liên lạc với cậu sau”
Thiên Di tỏ vẻ khó hiểu:
- “Vừa nãy cậu còn rủ mình đi mua sắm, sao giờ lại bận?”
Ngọc Lam chột dạ bảo:
- “Là anh hai mình, anh ấy bảo mình về nhà gặp mặt một số người. Nếu mình không về ngay, chắc anh mình mắng mình mất. Mình đi trước đây, hôm khác mình bù cho cậu”
Ngọc Lam nhanh nhẹn chuồn mất. Bây giờ chỉ có Hạo Thần là chỗ dựa vững chắc duy nhất để bảo vệ Âu Thiên Di, nhân cơ hội này cô tạo điều kiện cho họ bên nhau vậy. Dù gì thì Ngọc Lam cũng tin rằng Thiên Di vẫn còn tình cảm với Hạo Thần, coi như là cô se duyên cho họ đi. Nghĩ vậy, Ngọc Lam liền cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Ở bên này, Hạo Thần thấy dáng vẻ ‘đánh bài chuồn’ của Ngọc Lam thì cười bảo:
- “Sao trước giờ anh không nhận ra Ngọc Lam dễ thương và nhiệt tình như vậy nhỉ? Xem ra em cũng nên học hỏi cô ấy một chút”
Thiên Di khoanh tay nhìn anh rồi thản nhiên cất tiếng:
- “Học cách dễ thương hay nhiệt tình?”
Hạo Thần tiến lại gần rồi nói nhỏ vào tai Thiên Di:
- “Cả hai. Chẳng phải em bảo với Âu Minh San rằng chúng ta đã lên giường rồi sao? Nhân đây, em có thể thử ngay mấy cách này lúc ở trên giường, như vậy mới có thể biến việc em nói dối thành sự thật”
Mặt Thiên Di thoáng đỏ, cho dù cô có lạnh lùng từng trải đến đâu thì vẫn là một cô gái chưa trải qua chuyện đó bao giờ, về mảng yêu đương này, cô chắc chắn không có kinh nghiệm nên vẫn cảm thấy ngại ngùng khi nhắc đến. Hạo Thần thấy sắc hồng ánh lên gương mặt nhỏ nhắn của cô thì bật cười:
- “Cứ tưởng em là một cô gái không có cảm xúc, hoá ra là vẫn cảm thấy ngại khi nhắc đến mấy chuyện này”
Thiên Di liền lập tức bỏ đi nhưng Hạo Thần đã nhanh chóng kéo tay cô lại:
- “Vài ngày sau là đám cưới của chúng ta. Sau đám cưới, em phải dọn đến ở cùng anh. Trong bản hợp đồng của em cũng đã nói rõ chúng ta có thể ở chung nhà”
- “Không thành vấn đề. Nhưng em nhất định không ngủ chung phòng với anh”
- “Nhà anh rất rộng, em cứ tuỳ tiện chọn một phòng dùng là được”
- “Em cũng không muốn sống cùng với mẹ anh, dù sao bà ta cũng chẳng ưa em. Anh không sợ đưa em về thì bà ấy sẽ làm loạn cả lên à?”
- “Nếu bà ấy muốn thì bà ấy nhất định sẽ không chờ cho tới giờ mà ngăn cản ngay hôm anh công khai tin kết hôn với em. Bà ấy sống ở căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, đó là biệt thự lâu đời của Trần gia, chỉ có mẹ anh sống ở đấy. Từ lâu anh đã không còn ở chung với họ”
- “Em cũng không muốn trong nhà có quá nhiều người”
- “Nhà anh chỉ có dì Hà và anh thôi. Dì Hà chủ yếu dọn dẹp và chăm sóc nhà cửa, tối đến dì ấy sẽ ngủ lại ở phía sau. Thỉnh thoảng, dì Hà cũng sẽ nấu ăn nếu hôm nào anh không ra ngoài. Em yên tâm, ngôi nhà đó tuyệt đối yên tĩnh và an toàn. Phía trước nhà đương nhiên sẽ có người canh gác, việc này là quy định, bọn họ nhất định sẽ không làm phiền, đặc biệt là những chuyện riêng tư. Em còn gì muốn hỏi không?”
- “Được rồi, em muốn về nhà nghỉ ngơi”
Hạo Thần lái xe đưa Thiên Di về nhà. Khi về tới nơi, Thiên Di mệt mỏi ngủ ngay một giấc tới tận lúc tối thì mới chịu tỉnh. Không ngoài dự đoán, khi tỉnh dậy, Thiên Di thấy hàng đống cuộc gọi nhỡ từ Ngọc Lam. Ngay khi cô gọi lại, cô nàng đã vui vẻ bảo:
- “Sao rồi? Cậu với Hạo Thần tiến triển tới đâu rồi?”
- “Quả nhiên là cậu bày trò. Mình và anh ta không có gì cả, khiến cậu phải nhọc công phí sức rồi”
- “Cậu đúng là khờ khạo quá! Dù sao cậu sớm muộn gì cũng là vợ anh ta, nhân cơ hội này thì tới luôn đi. Mình muốn xem thử vẻ mặt kênh kiệu của Âu Minh San sau khi nghe xong tin này!”
Thông qua loa điện thoại, cô có thể nghe rõ tiếng cười đắc chí của Ngọc Lam.
- “Mới mấy ngày trước cậu còn phản đối, sao bây giờ lại đổi ý nhanh vậy? Bị màn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ ở tiệm bánh làm mờ mắt?”
- “Một phần là vậy. Cậu nghĩ thử xem, hiện giờ đâu có ai có khả năng bảo vệ cậu tốt được như Hạo Thần, anh ta là ai cậu cũng biết quá rõ rồi. Thế lực thì khỏi phải bàn, đủ để cử cả một lực lượng hộ tống cậu đi ăn tối”
- “Khoa trương quá rồi đấy. Lần sau cậu còn làm mấy việc vô nghĩa như vậy thì mình lập tức đặt vé để Lục Nam bay về đây. Xem cậu ăn nói thế nào khi gặp anh chàng đó! Sao lại im lặng rồi? Không phải trước đây cậu luôn tỏ ra không quan tâm à? Lần nào nhắc đến tên Lục Nam là cậu tỏ ra như đang nói tới người xa lạ, thì ra là đã đem lòng thích người ta từ lâu! Cậu che giấu hay thật, đến mình còn không nhận ra!”
Ngọc Lam nghe thấy cái tên này thì vội vàng cúp máy. Thiên Di đáng ghét, đã biết người ta buồn phiền về chuyện này rồi mà còn cố tình đem ra trả đũa cô.
Trước khi về thành phố Bạch Nam, Ngọc Lam đã lấy hết can đảm tỏ tình với Lục Nam, kết quả Lục Nam không những không đồng ý mà còn trốn biệt trong phòng suốt mấy hôm, ai cũng không muốn gặp. Từ đó Ngọc Lam luôn cảm thấy chột dạ khi nghe thấy tên anh. Lục Nam thì khỏi phải nói, trước đó đã sợ tính tình trẻ con hiếu kì của Ngọc Lam, giờ lại còn được cô nàng tỏ tình thì không chạy mới lạ.
Hai người này thật ra tính tình đều trẻ con như nhau, chẳng ai chịu thua ai, một cặp đôi như vậy xem chừng cũng khá hay. Thiên Di nghĩ đến điều này không tự chủ mà bật cười lớn. Chắc là cô phải ra tay giúp đỡ Ngọc Lam mới được, nếu không Ngọc Lam chắc sẽ còn buồn phiền dài dài.