Hạo Thần cầm lấy một chiếc USB, bên trong có chứa lịch trình của Thiên Di khi cô ở Mỹ, kể cả hình ảnh ngôi nhà cô ở bị thiêu cháy. Hạo Thần nhăn mặt, dần trở nên nghiêm trọng:
- “Chuyện ngôi nhà bị cháy là sao?”
- “Mấy ngày qua tôi thấy cô Thiên Di chỉ đến Log rồi ở lì trong nhà, không đi đâu cả, còn cô Ngọc Lam đã đi khỏi đó từ hôm trước nên không có ở đấy. Tầm 2h sáng ngày hôm sau, cô Thiên Di đột ngột ra sân bay nhưng theo tôi điều tra, không có chuyến bay nào bay về Anh lúc sáng hết. Khi tôi quay lại căn nhà gỗ thì nó đã bị thiêu cháy”
- “Đã điều tra hết những chuyến bay vào sáng hôm đó chưa?”
- “Chỉ có chuyến bay về Anh lúc 5h chiều cùng ngày thôi ạ. Các chuyến bay của ngày hôm đó hầu như đều bay sang Đức và Thuỵ Sỹ ạ. Đúng rồi, có một chuyến bay lúc 3h sáng bay về Trung Quốc”
- “Đáp xuống sân bay nào?”
- “Sân bay quốc tế thành phố Bạch Nam. Còn nữa, tôi phát hiện được căn nhà gỗ cô Thiên Di ở mấy ngày qua được Bạch Lục Nam - ông chủ của ‘Nguyệt’ thường lui tới trong những dịp lễ. Đây là hình anh ta cùng một số bạn bè của mình, trong đó có cả cô Thiên Di ”
Những bức hình trong USB hiện lên rõ nét khuôn mặt vui vẻ của Thiên Di. Họ cùng nhau đốt lửa trại, cùng nhau cười nói vui vẻ. Cô rốt cuộc là có quan hệ gì với Bạch Lục Nam? Tuy Thiên Di không hiền lành gì, nhưng Lục Nam lại là người cầm đầu đường dây buôn bán vũ khí có tiếng tại Châu Âu, anh ta không hề đơn giản chút nào. Anh có linh cảm Thiên Di rõ ràng có liên quan đến tổ chức này. Đọc thêm 𝓷hiề𝑢 t𝐫𝑢yệ𝓷 ở [ 𝑇𝐫𝑈m𝑇𝐫 𝑢yệ𝓷.v𝓷 ]
- “Làm sao bọn họ quen nhau?”
- “Chuyện này tôi kì thật không rõ, chỉ biết mối quan hệ của họ đã kéo dài hơn 3 năm nay, có thể xem nhau như là người nhà. Thiên Di là cô gái duy nhất mà Lục Nam công khai xuất hiện cùng trước công chúng nhưng họ khẳng định chỉ là bạn”
- “Điều tra thêm thông tin về Bạch Lục Nam này cho tôi, nhớ là phải đầy đủ thông tin, nhất là trong những năm gần đây. Còn nữa, cho người điều tra luôn cả vụ căn nhà gỗ bị cháy, tôi muốn biết ai là thủ phạm đứng đằng sau chuyện này”
Hạo Thần nhanh chóng lái xe đến nhà hàng nơi anh hẹn gặp cô. Cô thật sự quá bí ẩn, còn điều gì mà anh chưa biết về cô? 4 năm trước, kể từ cái ngày Hạo Thần biết được chuyện cha mình đã cố ý giết hại cha mẹ ruột của cô, anh đã quyết định dùng đời này để bù đắp cho cô, đó là lý do sau đó anh quyết định không đi tìm Doãn Thanh Khê, vì dù sự thật có là gì thì anh vẫn sẽ không chọn Thanh Khê. Dù cô có là ai đi chăng nữa, anh cũng phải bảo vệ cô đến cùng.
Khi Hạo Thần đến nơi, Thiên Di đã ngồi chờ sẵn:
- “Anh đến trễ”
Hạo Thần mỉm cười:
- “Để tạ lỗi, bữa ăn hôm nay tôi mời”
- “Đây là điều quá hiển nhiên. Hay là anh trả lời một câu hỏi của tôi, tôi sẽ bỏ qua”
- “Được. Ngoại trừ số tiền trong tài khoản”
- “Cái đấy không cần, chẳng phải sau khi kết hôn, người chồng thường phải đưa thẻ ngân hàng cho vợ sao. Đến lúc đấy tôi cũng sẽ biết. Được rồi, tại sao anh lại quyết định tìm Doãn Thanh Khê? Tại sao ngay từ lúc đầu anh không đi tìm cô ta?”
- “Xem ra đây là việc mà em luôn canh cánh trong lòng. Đối với một thương nhân, họ sẽ chỉ làm điều gì có lợi cho họ. Muốn vậy, không được để tình cảm cá nhân xen vào. Nếu tôi bỏ hết tất cả đi tìm Thanh Khê, tôi sẽ đánh mất Trần thị. Tại sao tôi phải vì một người con gái rời bỏ tôi mà đánh mất mọi thứ của mình?”
- “Anh có thể cho người đi tìm cô ta”
- “Phí công tốn sức, nếu đã quyết định kết thúc, thì mọi thứ liên quan tới người đó cũng không cần thiết nữa. Trước đây, đột nhiên có người liên lạc với tôi, họ gửi cho tôi thư nói rõ bệnh tình của Thanh Khê cùng những bức hình cô ấy nằm trên giường bệnh. Tôi cho người điều tra những thông tin này thì hay tin cô ấy đã mất. Vì vậy tôi cũng không muốn đào sâu hơn, để cô ấy được yên nghỉ. Nếu cô ấy đã mất, cho dù trước đó cô ấy có làm gì hay ở đâu, tôi vẫn sẽ tôn trọng quyết định đó”
- “May mắn thật nhỉ? Đến khi chết đi vẫn nhận được sự tôn trọng của anh. Còn tôi thì vẫn nhớ ánh mắt anh nhìn tôi hôm đó, cái ngày mà Thanh Khê bỏ đi tại sân bay”
- “Không ai vui vẻ gì khi thấy người mình yêu bước đi cả”
Thiên Di cười thích thú:
- “Tôi thì lại thấy vui lắm. Đời có bao lần được xem mấy bộ hài kịch giống vậy”
- “Em còn gì muốn hỏi không?”
- “Chắc là để sau vậy. Về việc kết hôn, tôi đồng ý với anh, nhưng tôi không muốn tổ chức đám cưới, không cần rình rang vậy đâu, đăng ký kết hôn là được rồi. Nếu anh không đồng ý, tôi cũng hết cách. Cũng đừng quên những gì anh đã hứa với tôi khi ở Log”
- “Việc này không thể, đám cưới của chủ tịch Trần thị là chuyện quan trọng, giới truyền thông nhất định phải được biết mối quan hệ của chúng ta”
- “Chúng ta kết hôn thì họ cần gì phải biết. Anh không cảm thấy một tờ giấy kết hôn có giá trị gấp vạn lần một cái lễ cưới vô nghĩa à? Tôi cảm thấy hôn lễ là thứ phiền phức nhất trên đời. Nếu anh muốn thì cứ tổ chức, rồi tìm cô dâu nào thế vào ngày hôm đó thay tôi là được, muốn công khai ai là cô dâu, đó là việc của anh”