- “Cuối cùng cô cũng chịu gọi điện. Tôi còn tưởng cô hy sinh tại hang địch rồi chứ!”
- “Cũng gần như là vậy rồi. Dạo gần đây xảy ra chút chuyện. Dường như có kẻ nào đó đang âm thầm cho người ám hại tôi. Tôi muốn anh về nước giúp tôi. Quả thật chỉ một mình tôi thì không thể nào đối phó với tất cả bọn họ được, đặc biệt là Trần Hạo Thần và kẻ giấu mặt kia”
Lục Nam nhăn mặt căng thẳng, chuyện này xem ra không hề đơn giản như anh nghĩ. Trước đây Thiên Di luôn tự động giải quyết hết mọi việc, bây giờ lại khẳng định rằng mình cần giúp sức. Có vẻ như xung quanh cô hiện tại có quá nhiều kẻ thù hung hãn vây quanh, dù có là Tôn Ngộ Không đi chăng nữa thì cũng khó lòng mà thắng nổi 72 kiếp nạn cùng một lúc.
- “Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng thu xếp mọi việc bên đây rồi lập tức về nước. Bao giờ cô và Hạo Thần tổ chức hôn lễ?”
- “Dự định là tuần sau. Nhưng anh ta có thể đẩy nhanh tiến độ bất cứ lúc nào. Hiện tại bên này tôi vẫn có Đàm Ngân ở phía sau hỗ trợ, nhưng Đàm Ngân vẫn còn phải luyện tập rất nhiều, nên tôi không thể yên tâm để cậu ấy thực hiện những nhiệm vụ lớn được. Nhân cơ hội này, anh hãy huấn luyện cậu nhóc luôn đi”
- “Không thành vấn đề, tôi đã tiếp xúc với cậu ta vài lần, quả thực rất có tố chất để trở thành một cánh tay đắc lực của tổ chức”
Cuộc nói chuyện của họ đột ngột bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa. Thiên Di vội vàng đóng máy tính lại rồi lên tiếng hỏi:
- “Là ai?”
- “Anh đây. Em vẫn chưa ngủ?”
- “Hiện tại em đang có chút việc cần bàn với đối tác. Nếu không có việc gì quan trọng, anh có thể quay lại vào sáng mai”
Hạo Thần nghe được sự khó chịu trong giọng nói của Thiên Di, có vẻ anh vừa cắt ngang một cuộc nói chuyện quan trọng của cô. Hạo Thần liền xin lỗi:
- “Anh không cố ý cắt ngang cuộc nói chuyện của em. Vậy được rồi, em nên ngủ sớm, thức khuya không tốt đâu. Ngày mai anh sẽ đưa em đi thử áo cưới. Em không bận gì chứ?”
- “Ngày mai em rảnh. Cảm ơn vì đã thông báo”
Hạo Thần nghe thấy cô đáp lại thì liền rời khỏi. Thiên Di cẩn thận kiểm tra xem anh đã rời khỏi chưa thì mới dám gọi lại cho Lục Nam. Bên này, Lục Nam cũng sợ đến toát cả mồ hôi. Nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì anh ta cũng tổn thọ 10 năm.
- “Cô không phải là sống một mình à? Là ai vậy?”
- “Là Hạo Thần. Đây là nhà riêng của anh ta, thời gian sắp tới tôi sẽ sống ở đây”
Lục Nam cả kinh:
- “Cô điên à? Tính vào ‘hang cọp để bắt cọp’ à? Vậy mà cô lại còn có gan gọi cho tôi ngay trong nhà của anh ta. Lỡ chúng ta bị phát hiện thì làm sao đây?”
- “Tôi đã thử kiểm tra rồi. Căn phòng này cách âm khá tốt. Nhưng đương nhiên không thể chủ quan được, vì vậy tôi chỉ có thể gọi điện trực tiếp với anh hôm nay. Còn những chuyện khác, đợi anh về nước rồi bàn sau”
- “Tình thế của cô bây giờ đúng là nguy cấp thật. Kiều Niên cơ bản đã nắm xong xuôi hết tình hình của tổ chức dạo gần đây rồi, anh ấy hiện tại đang quay trở lại quỹ đạo làm việc thường nhật trước đây. Chỉ có điều việc công bố dần Kiều Niên là ông chủ giấu mặt của ‘Nguyệt’ vẫn khiến nhiều kẻ nghi ngờ, tôi và Kiều Niên sẽ cố gắng giải quyết mấy vấn đề này”
- “Cảm ơn hai anh, vất vả rồi. Tôi phải cúp máy đây. Hy vọng có thể gặp được anh ngay tuần sau”
Thiên Di chìm vào giấc ngủ khá muộn vì phải suy nghĩ quá nhiều việc. Sáng hôm sau, cô thức dậy khỏi chiếc giường êm ái trong tình trạng vô cùng mệt mỏi. Thấy cô ngồi vào bàn ăn với một khuôn mặt như mất ngủ suốt đêm, Hạo Thần nhẹ nhàng hỏi:
- “Đêm qua lạ chỗ nên em mất ngủ?”
- “Cũng không hẳn, có thể do cơ thể vẫn chưa quen với việc thay đổi múi giờ. Nếu được thì hãy dời lịch thử áo cưới vào buổi chiều, bây giờ em vẫn muốn ngủ thêm một lát”
- “Anh sẽ bảo trợ lý dời lịch lại. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi trước đi. Giờ anh phải đến công ty rồi”
Thiên Di đang ăn thì liền ngẩng đầu lên.
- “Em có chuyện muốn bàn với anh. Hiện tại em vẫn chưa tốt nghiệp, nếu quay lại trường vào tháng sau thì hơi gấp nên em định sẽ xin bảo lưu kết quả cho đến học kỳ hè. Thời gian này em muốn đến công ty để thực tập, anh thấy thế nào?”
Hạo Thần gật gù:
- “Không tồi, em đã bảo chuyện này với ba chưa?”
Thiên Di nghe vậy thì hơi dừng động tác cắt miếng thịt bò lại để nhìn anh, nhưng sau đó cô đã nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường:
- “Ba chắc chắn sẽ không đồng ý việc này, dù sao trước giờ ông ấy vẫn không muốn em tham gia vào bất cứ bộ phận nào ở công ty. Ông ấy rất sợ mọi người sẽ phát hiện ra thân phận thật sự của em. Vì vậy em muốn xin anh cho em vào công ty của anh để thực tập”
Hạo Thần nghe vậy thì liền cười:
- “Chuyện này đối với anh rất đơn giản. Nhưng trước giờ anh không thích việc phải làm không công cho người khác, dù cho đó có là ai đi chăng nữa. Vậy… em có gì để trao đổi với một vị trí ở công ty của anh không?”
- “Anh cứ nói thẳng điều mình muốn là được, không cần phải vòng vo gợi ý làm gì!”
Giọng Thiên Di có chút bực mình, nhưng Hạo Thần lại không để điều đó vào mắt. Anh đứng lên, cầm áo vest khoác vào để chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi không quên nói:
- “Việc gì thì tối nay anh sẽ nói. Trưa nay anh không về nên nếu em thích ăn món gì thì cứ bảo dì Hà nấu cho là được, không biết cái gì thì cứ hỏi dì Hà. Khoảng 3 giờ chiều anh sẽ cho tài xế đưa em đến chỗ thử váy cưới”
Hạo Thần coi như cô đã nghe hết nên anh cũng không nán lại thêm mà tới thẳng công ty. Thiên Di ăn xong cũng lăn quay ra giường mà ngủ. Kế hoạch gì chứ, mỗi lần đều xuất hiện chuyện ngoài ý muốn khiến cô phải suy tính thêm bước khác. Nếu cuộc sống có ‘bốt điện thoại yêu cầu’ giống như trong truyện thì hay rồi, cứ tự tiện nói ra ý mình thích rồi sống trong thế giới do mình tạo ra là được rồi.