- “Theo như Kiều Niên thông báo thì hiện tại ‘Nguyệt’ không có hoạt động nào ở Đức cả, nhưng anh ta bảo tuần này anh ta sẽ xuất hiện tại Ý, chuyến hàng lần này khá quan trọng với ‘Nguyệt’ nên Kiều Niên phải đích thân sang đó”
- “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh nhiều. Nhưng dạo gần đây chúng ta thật sự không có chuyến hàng nào ở Đức à? Hiện tại nơi đây vẫn là thị trường tiềm năng của ‘Nguyệt’, mọi chuyện bên phía tôi cũng đã tạm ổn, chúng ta có thể bắt đầu giao dịch lại với bên đó được rồi”
- “Tôi hiểu điều đó, nhưng cô cũng biết mỗi lần giao dịch ở Đức rất phức tạp mà, vì đây gần như là nơi tập trung của rất nhiều tổ chức buôn bán vũ khí trên toàn thế giới. Kiều Niên hiện tại vẫn chưa quen việc, tôi không dám để anh ta mạo hiểm. Công việc làm ăn bên này vẫn đang tiến triển rất tốt. Cô cứ yên tâm”
Trời vừa chập tối, Thiên Di và Hạo Thần vừa đáp máy bay đến Đức. Lập tức có hai người đàn ông cao to mặc áo đen đi đến chỗ bọn họ:
- “Ông chủ, chào mừng ông trở về”
Thiên Di ngạc nhiên:
- “Quê của anh ở đây à?”
- “Mỗi lần đi nước ngoài anh đều đến Đức, chỉ thỉnh thoảng bay sang các nước khác vì công việc thôi”
Hai người được đưa một khách sạn sang trọng nằm ở trung tâm thành phố Hamburg. Toà khách sạn mang lối kiến trúc cổ kính, đậm nét Châu Âu của thế kỷ trước dễ khiến người ta choáng ngợp.
- “Mỗi lần đến Đức anh đều ở khách sạn à?”
- “Anh có căn hộ bên này, nhưng nó nằm ở ngoại ô, di chuyển sẽ rất bất tiện. Dù sao thì ở ngay trung tâm vẫn thuận lợi hơn. Em nghỉ ngơi một tí đi rồi mình đi ăn tối”
- “Chờ đã”
Thiên Di nhíu mày nhẹ rồi nhìn chằm chằm vào Hạo Thần:
- “Sao anh lại đem đồ đạc vào đây? Anh định ở đây à?”
Hạo Thần bày ra bộ mặt hiển nhiên bảo:
- “Em không thấy kỳ lạ nếu ngủ riêng à? Người ta sẽ nghi ngờ em với anh là kết hôn giả, đến lúc đó cả em và anh đều gặp dễ gặp bất lợi”
- “Nhưng phòng tổng thống có tới 2 phòng ngủ, anh muốn thì cứ qua phòng bên cạnh. Ai dám vào đây xem thử chúng ta đang làm gì? Nếu anh sợ người ta không biết thì cứ leo lên giường chụp một tấm rồi gửi đi là xong chứ gì?”
Hạo Thần tỏ ra gật gù:
- “Vậy cũng phải, vậy lên giường thôi. Chúng mình chụp một bức hình, sẵn thử xem giường có êm không!”
- “Không cần, anh tự đi mà thử”
Hạo Thần kiên quyết đi tới bế Thiên Di rồi ném thẳng lên giường, anh giữ chặt hai tay cô mặc cho cô vùng vẫy muốn thoát. Thiên Di đành buông xuôi, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
————- Đây là dãy phân cách chuyện gì tới thì cũng sẽ tới (mọi người tự tưởng tượng nha:)))) ——
Hai người ngủ đến tận gần trưa hôm sau. Hạo Thần vuốt nhẹ mái tóc Thiên Di rồi nhanh chóng thay đồ đi ra ngoài. Xem ra tối qua anh hơi quá đáng nên đến bây giờ cô vẫn chưa tỉnh. Trên cơ thể cô phủ đầy những dấu ấn màu đỏ, đánh dấu cho sự mãnh liệt đêm qua. Ngay khi Hạo Thần đi ra ngoài thì cô cũng mở mắt, thân xác rã rời, cứ như nó không còn là của cô nữa vậy.
Lúc này, một đầu số lạ gọi vào điện thoại Thiên Di. Một giọng nói quen thuộc vang lên:
- “Cô vẫn khỏe chứ?”
- “Kiều Niên, không phải anh đang ở Ý sao? Sao bây giờ lại gọi điện cho tôi vậy?”
Trước khi sang đây, Thiên Di đã nhờ Lục Nam đưa số máy này cho Kiều Niên, phòng khi anh gọi. Quả nhiên Kiều Niên đã lập tức liên lạc với cô ngay khi cô vừa sang đây.
- “Tôi cũng vừa tới Đức thôi. Ngày mai tôi phải sang Ý rồi. Sao hả? Có thể gặp nhau không? Thời gian vừa qua tôi khám phá được khá nhiều chuyện hay ho đấy, chắc cô sẽ rất hứng thú cho xem!”
- “Anh cứ chọn đại một chỗ đi, không cần phải vắng người đâu, quán ăn bình thường là được”
Kiểu Niên liền chọn một quán ăn truyền thống của Đức ngay gần khách sạn nơi Thiên Di ở. Gần nửa tiếng sau Thiên Di đã có mặt tại đó, cô không che giấu gì mà ngay lập tức ngồi xuống đối diện Kiều Niên. Người đàn ông này hôm nay ăn diện cũng kỳ lạ thật, Kiều Niên diện một bộ vest màu trắng lịch lãm, còn không quên đội một chiếc nón to màu trắng và một cái kính đen huyền bí. Nãy giờ đã có mấy người bước vào quán nhìn anh ta, như vậy mà không bị chú ý mới lạ.
Kiều Niên thấy Thiên Di đã đến thì mừng rỡ hỏi thăm, nhưng cũng không quên quan sát xung quanh, như sợ có ai đó theo dõi.
- “Bộ dạng của anh bây giờ không muốn người khác chú ý cũng không được. Anh có thể gỡ mũ và kính xuống được rồi, như vậy sẽ ít bị chú ý hơn đấy”
- “Cô không sợ bị ai đó phát hiện là đang ngồi với tôi à?”
- “Thì sao chứ? Cây ngay không sợ chết đứng! Anh chỉ cần tỏ ra đây là một cuộc gặp mặt hết sức bình thường giữa hai người bạn là được, như vậy, cuộc gặp mặt này rõ ràng là hoàn toàn trong sáng còn gì!”
- “Nếu chồng cô hỏi thì sao?”
- “Thì tôi bảo anh là người yêu cũ của tôi. Nhân tiện sang đây chơi nên gặp nhau một lát”