Hạo Thần thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô thì vô cùng sảng khoái, chí ít cũng trả đũa được việc cô luôn miệng chê anh già. Thế mới thấy, cưới vợ trẻ đẹp để làm gì chứ? Còn chẳng phải là bị nhắc nhở mỗi ngày về nhan sắc đã qua tuổi 30 của mình sao? Thiên Di thấy anh ngồi im như tượng thì lên tiếng nhắc nhở:
- “Ngồi thơ thẩn như vậy làm gì? Còn không mau đi nhanh đi, em cần phải nghỉ ngơi nữa. Anh ngồi ở đây chiếm hết cả chỗ nằm”
Hạo Thần nhìn quanh căn phòng một vòng, rồi hỏi ngược lại cô:
- “Phòng này ít nhiều cũng thuộc loại 1 của bệnh viện, giường cũng thuộc dạng 2 người nằm còn rộng. Em không tin, vậy mình thử xem”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên kèm theo giọng báo cáo:
- “Đã tới giờ hẹn rồi thưa ông chủ, tôi e nếu không xuất phát ngay thì sẽ muộn mất”
- “Tôi biết rồi. Cậu chuẩn bị xe trước đi”
Trước khi đi, Hạo Thần quay sang nhìn Thiên Di dặn dò:
- “Hiện tại em cứ nghỉ ngơi ở đây đi, đợi anh trở về. Anh đã bố trí hết mọi thứ rồi, cần gì em cứ bảo với bọn họ là được, có việc cần thì cứ gọi điện thoại cho anh. Bất cứ lúc nào cũng được”
Thiên Di tỏ vẻ chán nản, cơ thể cô nằm dài xuống chiếc giường bệnh:
- “Em không chịu nổi mùi bệnh viện đâu. Ngày mai em có thể xuất viện được rồi, cơ thể cũng không gặp vấn đề gì nghiêm trọng đâu, không nhất thiết cứ phải ở đây dưỡng bệnh thêm”
- “Nghe lời đi. Hư thai ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể phụ nữ và khả năng sinh nở sau này. Em còn muốn sinh con thì nằm ở đây tịnh dưỡng vài hôm, anh chỉ đi có 3 ngày thôi, xong việc anh sẽ trở lại đây đón em”
Hừ? Sinh con? Muốn sinh đấy, nhưng cũng không phải với anh! Có điều lời này Thiên Di không dám nói lớn, cơ thể cô đang không khoẻ, chọc giận Hạo Thần mắc công anh ta lại tăng cường cảnh giác rồi giam cô cả ngày mất. Nếu như cứ giả vờ ngoan ngoãn thì ít ra vẫn có cơ hội lẻn ra ngoài được.
- “Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi mà, nghỉ ngơi đi, anh đi trước đây”
Ngay khi Hạo Thần vừa bước chân ra khỏi phòng thì Thiên Di liền tìm kiếm chiếc điện thoại của mình. Lúc nãy hoảng quá, cô vội cúp máy bất ngờ, chắc Lục Nam đang lên diễn văn tế cô lần thứ 1000 rồi, vì lần nào nói chuyện với anh ta cô cũng phải cúp máy đột ngột. Vừa bật điện thoại lên, trên màn hình đã hiện dòng tin nhắn của người mà cô không ngờ tới lắm - Âu Minh San.
Tin nhắn: “Tôi muốn gặp riêng chị để nói chuyện. Địa điểm và thời gian gặp mặt tôi sẽ nhắn sau”
Thiên Di khẽ vo trán, cô em gái bé bỏng này lại định giở trò gì nữa đây? Hẹn ra gặp riêng? Cô cũng không có điên mà ra gặp riêng 1 mình Âu Minh San, nếu là trung tâm thành phố vào buổi sáng thì cô sẽ cân nhắc, chứ nếu là địa điểm khác thì khỏi đi, ai mà biết được cô ta giở trò “quỷ” gì chứ. Đã vậy thái độ hẹn gặp còn rất tỏ vẻ, cô đã đồng ý đâu mà đòi báo địa điểm và thời gian gặp mặt chứ! Nói vậy chẳng khác nào ép cô gặp à? Thiên Di liền nhắn lại cho Âu Minh San với nội dung đại loại là từ chối buổi hẹn này.
Tin nhắn vừa được gửi qua 10 phút, Thiên Di đang chuẩn bị đi ngủ thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Thiên Di khó chịu với tay lấy điện thoại gần cạnh tủ, trên màn hình hiện ra rõ ràng họ và tên của con người phiền phức mới gửi tin nhắn cho cô - Âu Minh San. Thiên Di cũng không ngần ngại nghe điện thoại, để xem thử tiểu thư nhà họ Âu này đang tính toán gì đây.
- “Nè, chị cũng lớn lối quá rồi đó? Sao? Tưởng mình được gả cho Hạo Thần thì có khả năng tỏ vẻ ta đây với tôi à? Tôi…”
Chưa kịp hét lên câu thứ hai, thì Thiên Di đã mắng:
- “Im miệng, muốn hẹn gặp người khác thì liệu mà nói chuyện cho đàng hoàng vào. Là cô hẹn gặp tôi, chứ không phải tôi năn nỉ để được gặp cô. Còn làm mất thời gian của tôi nữa thì đừng hòng gặp mặt, đến số điện thoại tôi cũng sẽ chặn, tránh nghe phải tiếng mèo gào”
Bên này, đầu Âu Minh San sắp nổ tung đến nơi rồi, con nhỏ chết tiệt này! Từ nhỏ tới lớn, Âu Thiên Di lúc nào cũng tỏ ra chống đối với cô ta, khi lớn lại còn được gả cho Hạo Thần, ngang nhiên trở thành Trần thiếu phu nhân, một bước từ chim sẻ thành phượng hoàng mà.
- “Sao rồi? Không hẹn được có phải không? Tôi đã nói với cậu rồi, loại người như vậy rất khó đối phó, nếu chỉ nói chuyện ân tình thì còn lâu lắm mới xong đấy”
- “Cậu thì biết gì? Cô ta ít nhiều bây giờ vẫn là phu nhân nhà họ Trần, là vợ của Hạo Thần, đụng đến cô ta chả khác nào tự ôm lửa vào người cả. Cậu có giỏi thì tự đi mà hẹn, đừng có ở đây mà dạy đời người khác”
Giọng nữ bật cười lớn tiếng, tỏ rõ sự vui vẻ. Cô ta có mái tóc uốn dài ngang lưng, thân hình cân đối bốc lửa, vòng nào ra vòng nấy rõ ràng.
- “Haha, cậu đừng quên, hàng nóng của cậu còn nằm trong tay tôi cơ mà, thì việc gì phải kể lể mấy việc này chứ.