“Chuyện gì xảy ra vậy?” Viên Minh thót tim, vội vàng nhìn chỗ nóng lên trên cánh tay phải.
Nửa tháng nay hắn vẫn luôn ở trong không gian tối tăm, hai mắt cũng dần thích ứng với bóng tối nên có thể thấy chỗ nóng lên có một ấn ký màu xanh nhạt, trông hình dạng giống một cái lư hương.
Ấn ký vốn rất mờ nhạt, lúc này đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, trở nên rõ ràng đồng thời tỏa ra những tia sáng yếu ớt.
“Ồ, trên tay mình từ lúc nào lại có thêm cái ấn ký cổ quái này vậy?” Viên Minh ngạc nhiên, đưa ngón tay thứ chạm một cái, kết quả là chỗ da có ấn ký không thấy đau ngứa hay cảm giác bất thường nào.
Hắn suy nghĩ một chút rồi thử điều động chút pháp lực trong đan điền ngưng tụ tới đầu ngón tay, điểm lên trên ấn ký màu xanh.
Ấn ký tuy tỏa ánh sáng mờ nhạt lại mang theo một chút pháp lực như có như không, khiến hắn không nhịn được muốn thử như vậy.
Kết quả, ấn ký màu xanh đột nhiên đột nhiên phát ra lực hút, nhoáng cái đã hút sạch chút pháp lực kia vào vào bên trong.
Viên Minh kinh hãi tái mặt, chút pháp lực kia chính là thành quả mà hắn vất vả nửa tháng mới tích góp được, thế mà chỉ nhoáng cái đã mất hết.
Hắn cuống quýt vận chuyển Huyết Khí pháp, toan kéo pháp lực từ ấn ký trở về nhưng không cách nào hút lại được, tâm trạng theo đó chìm xuống.
Vất vả tích cóp từng tí một mới được chút pháp lực, thế mà giờ lại thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Ngay khi Viên Minh có chút tuyệt vọng, trong ấn ký màu xanh xuất hiện một luồng nhiệt lưu, đồng thời một đoàn vầng hào quang cũng lập tức sáng lên trên cánh tay hắn.
Viên Minh mở to hai mắt nhìn về phía vầng hào quang kia.
Tức thì, hắn kinh ngạc phát hiện trong đoàn quang mang kia không ngờ có một lư hương màu xanh lớn cỡ bàn tay xuất hiện. Lư hương được vầng sáng nâng đỡ, từ từ hạ xuống mặt đất trước người hắn.
Lư hương này nhìn như đồ gốm sứ, có ba chân hai tai nhưng không có nắp đậy, một mặt khắc đồ án Thái Cực Âm Dương Song Ngư, mặt kia khắc hình những ngôi sao, trông như một Tinh Không đồ(2).
Đồ án Âm Dương Thái Cực chiếu sáng rực rõ, trông vô cùng thần bí.
Ở trên lư hương, thình lình còn có cắm ba cây hương đen, hai dài một ngắn.
Viên Minh bị cảnh tượng kỳ dị này hù cho phát hoảng, ngây người hít thở mấy cái, xong mới vươn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lư hương một hồi, kết quả chỉ thấy một cảm giác nhẵn mịn chân thật theo ngón tay truyền tới.
“Không phải ảo giác.”
Viên Minh ngồi thẳng người lên, xong lại nhẹ nhàng vuốt ve ba cây hương đen, chỉ thấy chất liệu làm hương cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ là càng vuốt càng thấy nhẵn mịn, tinh tế.
Hắn lại cúi đầu nhìn cánh tay mình, phát hiện ấn ký đã biến mất, chỉ còn lại một cảm giác nóng rực.
“Kỳ quái, lư hương này rốt cuộc lấy từ đâu ra? Sao lại chạy tới tay mình?”
Đang khi Viên Minh còn đang kinh ngạc, trong đầu có một đoạn ký ức đột nhiên xông ra, tức thì hắn nhớ lại cảnh bản thân mình rơi xuống sông, điên cuồng chạy trốn giữa sóng nước cuồn cuộn, cuối cùng là bị dòng nước ngầm cuốn xuống đáy nước.
Trong lúc hỗn loạn ấy, hắn thấy một tia sáng dưới đáy sông, đưa tay quờ quạng tóm được một vật gì đó.
Vật đó, chính là một cái lư hương.
Viên Minh lập tức nheo mắt lại, càng nhìn lư hương này, hắn càng thêm ngạc nhiên.
Tuy còn chưa biết lư hương này rốt cuộc là cái gì, nhưng vật này có thể bám vào người hắn thì tuyệt đối không phải là phàm vật.
Viên Minh đưa lòng bàn tay áp vào lư hương, chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt lưu truyền qua rồi rất nhanh xông thẳng lên đầu.
Hắn lập tức cảm thấy đầu thanh tỉnh, bao nhiêu mệt mỏi tích tụ từ những ngày tu luyện đều biến mất hết, tinh thần phấn khởi dị thường.
“Lư hương này quả nhiên là thần vật, vậy mà có hiệu quả nâng cao tinh thần.” Viên Minh mừng rỡ tự lẩm nhẩm.
Hắn nhìn ba cây hương đang đứng lặng trong lư hương, suy nghĩ một chút rồi lại lần nữa dùng cách lấy gỗ khoan gỗ tạo lửa, châm lên một miếng vải.
Hắn cầm miếng vải cháy, cẩn thận đưa về phía lư hương, thắp một cây hương trong đó.
Đầu hương được châm lửa, nhen lên một hạt tinh hỏa, hình thành một điểm sáng nhỏ giữa không gian tăm tối của huyệt đồng, đồng thoải tỏa lên khói hương.
Viên Minh nhất thời ngửi được một hương thơm đặc biệt chưa từng xuất hiện trong đầu, là mùi pha giữa đàn hương và tùng hương, có điều vừa ngửi được một chút đã khiến thần trí hắn trở nên mơ hồ, hai mắt bắt đầu nhòe đi.
“Mê hương?”
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Viên Minh đã lập tức rơi vào trong một khoảng hắc ám, hoàn toàn mất đi ý thức.
Cũng không biết phải qua bao lâu, hắn mới từ từ khôi phục ý thức, đồng thời nghe được một tràng âm thanh ồn ào từ bốn phía truyền tới.
“Không ổn, có dã thú đột kích!” Viên Minh giật nảy người, mở trừng hai mắt.
Nhưng đập vào mắt hắn không phải là huyệt động u tối, mà là cái trác án (3) vô cùng lớn được phủ vải thêu hoa vàng óng ánh.
Trên trác án thấy đặt ngăn nắp văn phòng tứ bảo (4) cùng một một xấp thư sách bìa vàng, bút lông thì cán ngọc lông sói, nghiên mực thì chất ngọc khắc rồng, kiện nào cũng tinh xảo hoa mỹ.
“Nằm mơ?”
Viên Minh bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện mình đang ở trong một đại điện tráng lệ.
Dưới đại điện đường, có bốn người mặc cẩm y màu trắng, hai nam hai nữ, phân biệt cúi đầu đứng hai bên.
“Bệ hạ, người tỉnh ngủ rồi?” Lúc này, một giọng nói the thé đột nhiên vang lên bên cạnh.
Viên Minh bây giờ mới để ý bên cạnh hắn còn có một nam tử âm nhu mặc cẩm bào, tay cầm phất trần, mặt trắng không râu.
“Bệ hạ?” Viên Minh híp mặt lại tự hỏi, không lẽ là đang gọi mình?
Nhìn nụ cười nịnh nọt của gã, Viên Minh cau mày, đưa tầm mắt dừng lại trên một tấm gương đồng bóng loáng được đặt trên một cái bàn khắc hoa. Chiếc gương bóng loáng chiếu rõ thân ảnh của hắn, bất ngờ lại là một thiếu niên vận áo bào hoa lệ màu vàng, trên ngực áo có thêu đồ án ngũ trảo kim long.
Thiếu niên kia cũng trạc tuổi hắn nhưng gương mặt thì chẳng giống chút nào!
Cơ thể Viên Minh không khỏi ngả về sau, khẽ dựa lên trên long ỷ.
“Ôi, nô tài đáng chết, kinh động đến bệ hạ.” Nam tử âm nhu lại càng hoảng sợ, vội vã quỳ sụp xuống, miệng cuống quýt hô.
Bốn người dưới đường cũng giật mình, nhao nhao quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Trong lòng Viên Minh lúc này đang vô cùng rối rắm, làm gì có để ý tới đám người nam tử âm nhu.
Mình mới rồi còn đang ở trong hang tối, sao đột nhiên lại tới chỗ này, nếu bảo là nằm mơ thì mọi thứ xung quanh lại quá chân thực, bất luận xúc giác, thính giác, khứu giác đều y hệt như ngày thường.
“Không lẽ là lư hương kia đưa mình đến đây?” Viên Minh nhớ lại hành động lúc trước, đột nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ này, càng nghĩ càng thấy có khả năng.
“Ta…ta không sao, các người đi ra ngoài trước.” Hắn hít sâu một hơi, ổn định tâm thần rồi chậm rãi nói.
“Vâng!”
Nam tử âm nhu do dự một chút xong vội vàng đáp ứng, dẫn tất cả mọi người lui ra khỏi cung điện.
Đợi tới khi cả cung điện trống không, Viên Minh mới từ long ỷ đứng lên, đi tới trước gương đồng quan sát một vòng, cuối cùng cũng xác định được thân thể này không phải là của mình.
Khắp nơi trong đại điện đều thấy khắc rồng vẽ phượng, màu sắc cũng dùng vàng kim đại biểu cho cửu ngũ chí tôn làm chủ đạo, kết hợp với cách xưng hô của nam tử âm nhu kia và long bào trên thân có thể kết luận thân thể này có vẻ là một tiểu hoàng đế.
“Ta đây là sau khi bị lư hương kia giết chết rồi đầu thai? Nhưng đầu thai không phải là nhập vào trẻ sơ sinh mới đúng sao? Làm sao mà lại nhập vào người một thiếu niên choai choai?” Viên Minh trong lòng nghi hoặc không thôi.
Hắn đi đi lại lại trong phòng một hồi rồi quay lại bàn, ngồi xuống tỉnh táo suy ngẫm, trong đầu không khỏi toát lên một ý niệm cổ quái: “Chẳng lẽ là thần hồn ta xuất khiến, phụ thân(5) vào người khác?”
Ngoài cái này ra, hắn không nghĩ được đáp án nào khả dĩ hơn.
Nhưng đúng lúc này, mũi Viên Minh hít một hơi, ngửi thấy một mùi thơm ngát, theo mùi thơm nhìn tới liền thấy ở góc bàn có đặt một hộp sứ vuông rộng khoảng một thước, mặt ngoài hộp có khắc hoa văn chim thú màu xanh.
Hắn vươn tay mở nắp hộp, tức thì mùi thơm nức xộc lên mũi.
Trong hộp bất ngờ có sắp đầy những bánh ngọt được làm tinh xảo với hình dáng khác nhau, có vuông có tròn, còn có cái tạo hình đóa hoa, màu sắc cũng khác nhau, hơn nữa còn đang bốc hơi nóng.
Viên Minh mấy ngày qua đều là ăn thịt sống, hơn nữa vì tiết kiệm đồ ăn nên mỗi ngày đều ăn rất ít. Giờ thấy cảnh này bất giác nuốt nước miếng, không nói hai lời, lập tức thò tay nhón một cái bánh ngọt trông như làm từ bạch ngọc trong suốt lên, nhét vào miệng, nhồm nhoàm nhai nuốt
Vị táo thanh ngọt ngon miệng kết hợp hương thơm của hoa quế nhất thời tràn ngập khoang miệng.
“Ngon quá.”
Hắn không đợi nuốt hết chỗ bánh trong miệng đã vội vã không ngừng cầm một cái bánh ngọt hình hoa sen nhét vào miệng, thực sự là mềm mại ngọt ngào.
Viên Minh dứt khoát đứng lên, dùng cả hai tay như gió cuốn mây tán, quét sạch điểm tâm trong hộp, tiếp đó cầm ấm trầm ở cạnh bên kia bàn lên đưa lên miệng tu ừng ực tới khi nước trà trong ấm cạn sạch mới thôi.
“Ợ.”
Viên Minh ợ một tiếng, đặt mông ngồi xuống long ỷ, đưa tay áo lên lau miệng, xoa xoa cái bụng hơi phồng lê, thỏa mãn không nói thành lời.
Cảm giác ăn no thật tốt, hắn đã rất lâu rồi không được ăn thoải mái như vậy.
Sau khi ăn uống no nê, Viên Minh mới bắt đầu suy nghĩ lại mọi thứ trước mắt.
Mình có phải là bị lư hương kia đưa tới nơi này không? Nếu thực sự là vậy thì có lẽ có thể tìm được chút manh mối.
Hắn nhìn xung quanh tìm kiếm lư hương kia, phát hiện trên bàn trước người đúng là có bày một lư hương nhưng nó có màu đồng, kiểu dáng cũng khác xa với cái hiện ra từ ấn ký trên tay hắn.
“Ấn ký trên tay!” Viên Minh đột nhiên nghĩ tới chuyện này, vội vàng kéo tay áo bên phải lên, kết quả khiến hắn phải trợn mắt.
Chỗ gần khuỷu tay phải hắn bất ngờ xuất hiện một ấn ký màu xanh. Ấn ký này giống như ấn ký trên người hắn lúc trước, bên trong còn mơ hồ thấy có một luồng nhiệt lưu chuyển động.
Viên Minh thầm nghĩ quả nhiên là thế.
Hiện tại cơ bản có thể khẳng định, hắn chính là bị lư hương kia đưa tới đây, vậy có thể trở về không?
Thân thể này dù là hoàng đế, tuổi cũng tầm hắn nhưng hắn vẫn muốn quay về thân thể của chính mình.
Viên Minh dùng ngón tay chạm lên ấn ký màu xanh kia nhưng không thấy có phản ứng gì.
Hắn lại dùng cách khác thử nhưng ấn ký vẫn không hề có động tĩnh nào.
“Tiếc là tiểu hoàng đế này không phải người tu tiên, trong người không có pháp lực, bằng không thì có thể thử nghiệm ở đây triệu hoàn lư hương.” Viên Minh bất đắc dĩ từ bỏ, thầm than một tiếng.
Viên Minh thu hồi suy nghĩ trong đầu lại, xoay tầm mắt nhìn vào xấp thư sách bìa bằng gấm bàng bên trên bàn.
Hiện tại không biết có thể trở về thân thể ban đầu hay không, hay là trước khi hiểu rõ tình hình trước mắt cứ sắm tốt vai tiểu hoàng đế, chớ để cho người khác nhìn ra sơ hở.
Nghĩ tới đây, hắn cầm một cuốn sách lên mở ra, thì ra là tấu chương của vị châu quan bẩm báo hạt cảnh nội gặp phải nạn lụt, khẩn cầu hoàng đế khai ân, cho phép mở kho lương châu phủ ra cứu tế dân gặp thiên tai.
Vốn chỉ là chuyện có thể nói đơn giản bằng mấy câu, nhưng vị châu quan kia lại viết quá sức rườm rà, đầu tiên là ra sức cáo trạng trời cao, về sau còn nói trời cao không rủ lòng thương, tiếp đó lại dùng cả một đoạn dài để miêu tả, giải thích tình cảnh thiên tai.
Làm một tràng mấy ngàn chữ xong mãi cuối tấu chương mởi trình bày tình hình thiên tai cụ thể và biện pháp cứu tế, khiến cho Viên Minh muốn to cả đầu.
Chú giải:
1. Vầng hào quang trong nguyên gốc là đoàn quang mang: Có thể hiểu vầng sáng mới nhiều tia sáng le lói.
2. Tinh Không đồ: bản đồ sao, chia 12 cung với nhiều chòm sao. Thái cực âm dương song ngư đồ: Chính là hình thái cực với hai phần đen trắng là hai con cá chép màu đen trắng.
3. Trác án: Là dạng bàn dài hình chữ nhật, phía rìa bàn nơi hai cạnh ngắn thường được làm cong lên hoặc gắn lên phần chặn, giống như mấy cái bàn của hoàng đế trong phim cổ trang. Còn long ỷ chỉ là ghế chạm trổ hình rồng, chuyên dùng cho hoàng đế ngồi.
4. Văn phòng tứ báo: Bút, nghiên, giấy, mực.
5. phụ thân: Không phải là cha hay ba gì đâu, nghĩa trong truyện tiên hiệp là bám, nhập vào rồi điều khiển một cơ thể khác.
Cuối cùng, vì từ nhỏ mình gọi cây hương là cây hương, nén hương, không như nhiều vùng gọi là cây nhang nên mình sẽ thống nhất gọi là cây hương/nén hương nhé.