“Haha, chúc mừng Viên huynh đệ tu thành Phi Mao thuật, thành công vượt qua tháng đầu tiên.” Ô Lỗ không rời đi ngay mà nhìn về phía Viên Minh, vừa cười vừa nói.
“Như nhau như nhau. À Ô Lô huynh đệ, sao không thấy vị Lạt Qua kia nhỉ?” Viên Minh đổi chủ đề, hỏi một câu.
“Lạt Qua mấy ngày trước một mình ra ngoài săn thú, đáng tiếc táng thân miệng thú.” Ô Lỗ bình thản đáp.
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Viên Minh gật gật đầu, xong không nói gì thêm, quay người rời đi.
Ô Lỗ đưa mắt nhìn Viên Minh rời đi, ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ gì.
Viên Minh sau đó không đi qua bên kia hạp cốc để săn thú tiếp, mà trởi lại ẩn mình trong địa động.
Săn giết hung thú không cần gấp gáp một lúc một nhát, thứ hắn cần nhất hiện tại là tăng thực thực lên.
Hắn che kín cửa động lại, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết, thiên địa linh khí lập tức cuồn cuốn tụ tới.
…
Thời gian trôi đi rất nhanh, nhoáng cái đã qua hai mươi ngày.
Trên một cây đại thụ hơn trăm năm tuổi bên ngoài sào huyệt thanh hồ, một con vượn trắng cao lớn đứng lặng im, đúng là Viên Minh sau khi thi triển Phi Mao thuật.
So với hai mươi ngày trước, vượn trắng không những cao lớn hơn không ít, mà cơ bắp trên người càng săn chắc nổi khối, hung mãnh bức người.
Cũng không lâu lắm, năm, sáu con thanh hồ từ sào huyệt trong khe núi đi ra rồi nhanh chóng tách nhau ra hành động.
Trải qua mấy lần dụ địch rồi săn giết, Viên Minh hiểu rất rõ tập tính đám thanh hồ này, chúng là đang tản đi ra ngoài kiếm ăn.
Hắn xe nhẹ đường quen bám theo sau một con thanh hồ, đi tới một mảng rừng toàn cây hắc tùng.
Nơi này cách sào huyệt chỗ khe núi chừng bốn, năm dặm, dù có gây ra động tĩnh cũng sẽ không truyền tới sào huyệt khe núi.
Viên Minh tăng thêm tốc độ, chỉ mấy nhịp thở đã vọt lên trước thanh hồ, nhảy từ trên cây xuống, chặn trước mặt thanh hồ.
Thanh hồ ban đầu cả kinh, nhưng sau khi thấy chỉ là một con vượn trắng liền thả lỏng tinh thần, hung hăng đánh tới.
Con thanh hồ này lớn hơn một chút so với những con mà hắn săn giết trước đây, tốc độ cũng nhanh hơn. Chỉ thấy một cái bóng xanh mờ mờ hiện lên, thanh hồ nhoáng cái đã đến ngay trước người Viên Minh, vung bộ móng vuốt màu xanh chụp xuống.
Nhưng Viên Minh chỉ nhẹ nhàng nhoáng một cái, cả người liền biến mất tại chỗ khiến nó chộp vào hư không.
Thanh hồ cả kinh, vội vàng ổn định thân hình.
Nhưng không chờ nó hoàn toàn ổn định, Viên Minh từ trên trời giáng xuống, chân phải mang theo kình phong dọa người, hung hăng đạp lên lưng thanh hồ.
Một luồng man lực đáng sợ truyền vào cơ thể thanh hồ, kéo theo tiếng xương sống gãy ‘rặc rặc’.
Thân thể thanh hồ lập tức nằm liệt trên mặt đất, máu tươi từ miệng ồng ộc tuôn ra.
Không đợi nó kịp đứng dậy, chân còn lại của Viên Minh lại từ trên cao đạp thẳng xuống đầu thanh hồ.
Trong tiếng xương nứt thanh thúy, đầu con thanh hồ bị hắn cứng rắn giẫm nát, lòi cả óc trắng ra. Con thanh hồ này đã hoàn toàn tắt thở.
Viên Minh thu bàn chân lại, nhìn thanh hồ đã chết xong ngẩn cả người.
Hắn lựa chọn tiếp tục săn thanh hồ, một phần là vì đã hiểu tập tính của bọn chúng, cảm thấy dù không địch lại cũng không bị rơi vào nguy hiểm, quan trọng hơn là muốn kiểm tra thực lực của mình.
Hai mươi ngày trước, thanh hồ đối với hắn mà nói vẫn là hung thú cường đại khó mà địch lại, nhưng hai mươi ngày sau, thanh hồ kia lại không chịu nổi hai chiêu của hắn.
Bất tri bất giác, thực lực của hắn thế mà đã tăng vọt tới mức này.
Viên Minh đè nén vẻ xúc động nơi đáy mắt, lấy túi trữ máu ra thu huyết dịch thanh hồ lại, sau đó lại quay về chỗ cạnh sào huyệt thanh hồ, tiếp tục chờ đợi.
Một ngày trôi qua, hắn đã săn giết thành công ba con thanh hồ.
Ngay hôm sau, hắn tiếp tục đến chỗ ngoài khe núi, không tốn bao nhiêu thời gian lại săn giết thêm hai con nữa.
Tháng trước phải liều mạng mới miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại chỉ giơ tay nhấc chân đã làm xong.
“Hiện tại ta vẫn chưa tu luyện xong tầng một Cửu Nguyên quyết mà thi triển Phi Mao thuật đã có uy lực như vậy, nếu cứ án theo tình hình này, một khi tu thành tầng một khẩu quyết, thậm chí đột phá tầng hai, bản thân mình không phải có thể đi ngang(1) trong khu rừng này sao?”
Viên Minh vuốt vuốt phần da vượn bên ngoài, càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng xa, cảm giác như phát hiện ra lối tắt giúp bản thân không ngừng mạnh mẽ hơn.
Nhưng hắn đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.
Hắn tuy mới bước trên tu tiên lộ, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, Phi Mao thuật kia quá dễ dùng, chỉ cần tu thành pháp lực là lập tức có thể thi triển, uy lực lại dễ dàng tăng lên như vậy.
Đương nhiên, Cửu Nguyên quyết phát huy tác dụng rất lớn trong đó nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an.
Ngoài ra, cái này với loại tu tiên giả có thể dời non lấp bể, hô mưa gọi gió mà hắn tưởng tượng ra trong đầu có chút khác biệt, chẳng lẽ tu thành một thân pháp lực lại chỉ thông qua việc biến thành một con quái vật nửa người nửa thú để phô bày thực lực, tiên nhân kiểu này cũng quá biệt khuất(2) đi.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu, Viên Minh không khỏi càng nghĩ càng cám thấy không đúng, nhưng cụ thể muốn nói chỗ nào không đúng thì hắn lại không nói ra được.
Hắn gắng gượng ổn định tâm thần, sau khi tỉ mỉ cân nhắc thêm một lúc, cảm thấy nhất thời nửa khắc thực sự không nghĩ ra được nguyên nhân, liền dứt khoát quẳng vấn đề này ra sau đầu, cất bước quay về địa động, rất nhanh đã tới chỗ cạnh hạp cốc.
Viên Minh đang định đi xuống, bên tai chợt có tiếng rên rỉ khe khẽ truyền đến.
Hắn lộ vẻ kinh ngạc trong mắt, tự hỏi sao nơi này có thể có người?
Nương theo âm thành tìm qua, hắn thấy một bóng người áo đen nằm trong bụi cỏ, cơ thể không ngừng run rẩy, da dẻ bên ngoại lộ ra màu đỏ như máu.
Viên Minh không vội vàng tới gần, sau khi quan sát người này mấy lượt mới khẽ ‘A’ một tiếng, bẻ gãy một cái cây nhỏ cạnh đó, lật cơ thể người áo đen kia lại.
Khuôn mặt người này theo đó cũng lộ ra, không ngờ chính là Ô Lỗ.
Viên Minh quan sát phần lưng đã sớm phát hiện ra chút manh mối nên không kinh ngạc.
Khuôn mặt Ô Lỗ cũng đỏ thẫm như máu, bờ môi run rẩy, hai mắt trắng dã, sớm đã không còn thần trí.
“Đây là biểu hiện tật bệnh nào chăng?” Viên Minh thầm suy đoán.
Vào thời khắc này, lỗ mũi, lỗ tay, con mắt Ô Lỗ đều chảy máu, hô hấp cũng đột nhiên trở nên dồn dập, đồng thời khí tức đang nhanh chóng suy yếu.
Viên Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, kiểm tra tình hình Ô Lỗ, rất nhanh đã có phát hiện: “Hình như tâm mạch xảy ra vấn đề.”
Trái tim Ô Lỗ đập kịch liệt, nhanh gấp mười lần người thường, kinh mạch gần ngực rối loạn, cơ bắp co rút, khí huyết vận hành gặp phải trở ngại cực lớn.
Viên Minh vận khởi pháp lực, dùng ngón tay điểm mấy chục cái lên ngực Ô Lỗ, cuối cùng áp bàn tay lên ngực gã, tức thì pháp lực bành trướng, đả thông kinh mạch Ô Lỗ.
Một khắc sau, Viên Minh thu tay về, trán lấm tấm mồ hôi.
Nơi này chẳng có dược liệu hay khí cụ gì, hắn chỉ có thể làm được mấy chuyện này, Ô Lỗ sống hay chết đều phải trông vào tạo hóa của gã.
Có thể mệnh Ô Lỗ còn chưa tuyệt, khí huyết trong người chậm rãi thông thuận trở lại, màu đỏ máu trên khuôn mặt rút đi không ít, người cũng tỉnh táo lại.
“Viên Minh…Là ngươi?” Ô Lỗ gian nan mở miệng.
“Tình trạng của ngươi rất nghiêm trọng, khí huyết toàn thân chảy ngược tại tim, sao có thể như vậy?” Viên Minh hỏi.
Ô Lỗ há to miệng, muốn nói lại thôi.
“Ngươi không muốn nói cũng không sao, chỉ là bệnh trạng của ngươi rất nghiệm trọng, ta chỉ có thể giúp ngươi giảm bớt một chút, cơ bản không trị tận gốc, rất nhanh sẽ tái phát, ngươi có thuốc trị bệnh chứ?” Viên Minh khoát tay, nói tiếp.
Ô Lỗ thoáng lộ vẻ do dự nhưng cũng rất nhanh trở nên kiên định, nhìn về chỗ cạnh eo.
“Chỗ này có thuốc?” Viên Minh hỏi.
“Đúng…Phiền Viên Minh huynh…lấy giúp ta…” Ô Lỗ vất vả nói.
Viên Minh không nhiều lời, lấy một cái túi từ chỗ đó ra, trong túi thấy không ít đồ linh tinh, có bốn ống trúc được bịt kín, hai khối đá màu đỏ thẫm, một cái ngọc bội màu trăng và một bình ngọc màu đen.
“Hẳn là cái bình ngọc này?” Hắn cầm lấy bình ngọc màu đen.
Ô Lỗ lộ vẻ vui mừng, lập tức gật đầu.
Viên Minh kéo nắp bình, đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ sậm. Dược hoàn này không có mùi thuốc gì nên đoán không ra là loại đao dược nào.
Hắn cũng lười quan tâm, cầm dược hoàn nhét vào miệng Ô Lỗ.
Ô Lỗ gian nan nuốt dược hoàn vào, thoáng cái sắc mặt gã trở nên đỏ như máu, thậm chí còn đỏ hơn lúc mới đây, gân xanh nổi trên trán trông như vật sống đang nhúc nhích, đồng thời cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nặng nề, nhìn qua vô cùng thống khổ.
Viên Minh nhíu mày, trông bộ dạng này của Ô Lỗ, không giống như là có bệnh.
Sau thời gian chừng một bữa cơm, tình trạng của Ô Lỗ mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, màu máu trên mặt dần biến mất, gân xanh nổi lên cũng từ từ khôi phục nguyên trạng.
Cả người gã trông mệt mỏi tới cực điểm nhưng vẫn mạnh mẽ gắng gượng khoanh chân ngồi, vận công điều chỉnh hơi thở.
Viên Minh tung người nhảy lên một cây đại thụ gần đó, ngồi xuống một cành cây to lớn cách mặt đất mấy trượng rồi cũng vận cộng khôi phục pháp lực mới tiêu hao.
Khá lâu sau đó, khí sắc Ô Lỗ đã hoàn toàn khôi phục, bên ngoài cơ thể tỏa ánh sáng đỏ, tức thì miếng da hổ bên hông cuộn ngược lên, dán vào người gã, chỉ nháy mắt đã hoàn thành Phi Mao thuật, hóa thành một con hổ vằn hung mãnh cao hơn một trượng.
Viên Minh hơi nheo mắt nhíu mày. Cơ thể Ô Lỗ hiện tại so với lần thấy bên dòng sông phải lớn gấp rưỡi.
Tu vi của hắn không ngừng tăng cao, biến thân vượn trắng cũng theo đó trở nên cao lớn hơn, nhưng xét biên độ tăng trưởng kích thước thì có vẻ kém Ô Lỗ.
Ô Lỗ nhìn về phía Viên Minh ở trên cây, ánh mắt sắc bén chớp động.
“Ta mới rồi cũng coi như cứu huynh một mạng, Ô Lỗ huynh cớ gì nhìn ta nhu vậy? Không lẽ người Nam Cương đều đối đãi với ân nhân cứu mạng như thế sao?” Viên Minh mỉm cười, hỏi.
“Vì sao ngươi lại cứu ta?” Ô Lỗ trầm giọng hỏi lại.
“Ta và ngươi cùng tiến vào Bích La động, bất luận quan hệ tốt xấu thế nào vẫn xem là đồng bạn, hơn nữa mấy chuyện này với ta mà nói cũng chỉ là tiện tay mà thôi, cớ gì không cứu?” Viên Minh lạnh nhạt đáp.
Ô Lỗ nghe mấy lời này, thần sắc hòa hoãn một chút nhưng nét lạnh lẽo trong mắt vẫn chưa tiêu tan.
“Xem ra là Viên mỗ xen vào việc của người khác, ngươi yên tâm, chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho người khác biết, sau này còn gặp lại.” Viên Minh đứng dậy vỗ vỗ mông, toan lập tức rời đi.
“Chờ một chút.” Ô Lỗ đột nhiên mở miệng gọi Viên Minh lại.
Viên Minh dừng bước, quay đầu nhìn xuống.
“Không cần biết ra sao, lần này này đa tạ Viên huynh ra tay cứu giúp, đại ân không lời nào cảm tạ cho hết, khối Hỏa Văn thiết này xem như tại hạ bồi thường.” Ô Lỗ lấy một khối đá màu đỏ sậm từ trong túi vải ra, ném lên.
Viên Minh nhướng mày. Mới rồi khi kéo miệng túi của Ô Lỗ ra, hắn liền phát hiện hai khối đá này không phải vật phàm, mỗi viên đều tỏa ra rung động linh lực nhè nhẹ, hẳn là nhu yếu phẩm của tu tiên giả.
Nhưng hắn không nhận Hỏa Văn thiết mà đưa tay phất một cái, ném nó quay lại.
“Ta ra tay cứu ngươi cũng không phải vì tham đồ của ngươi.” Viên Minh bình tĩnh nói.
Ô Lỗ tiếp lấy Hỏa Văn thiết, sửng sốt một chút rồi nói: “Nếu Viên Minh huynh không chịu nhận Hỏa Văn thiết này, vậy xem như ta nợ ngươi một nhân tình, ngay sau nếu ngươi có việc cần hỗ trợ, chỉ cần trong khả năng bản thân, ta tuyệt đối không chối từ.”
“Ngươi khách khí rồi, sau này gặp lại.” Viên Minh cười nhạt, thả người rời đi, chỉ thoáng chốc đã biến mất trong sương mù dưới đáy cốc.
Viên Minh lúc này chưa đi xa mà ẩn thân trên một cây đại thụ cách vách núi mấy chục trượng, đưa mắt nhìn Ô Lỗ rời đi.
Hắn cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, vừa rồi sở dĩ ra tay cứu Ô Lỗ, một mặt là bởi hai người tốt xấu gì cũng xem như đồng bạn, nếu có thể tiện tay cứu được Ô Lỗ thì hẵn sẽ không máu lạnh khoanh tay nhìn Ô Lỗ chết.
Mặt khác, Viên Minh cũng rất hiếu kỳ về tốc độ tăng tu vi của Ô Lỗ nên muốn nhờ việc này để kéo gần quan hệ giữa hai người, từ đó tìm hiểu tình hình Ô Lỗ.
Chỉ có điều, phản ứng của Ô Lỗ có phần vượt quá dự liệu của hắn, người này tựa hồ rất để ý việc người khác biết về tình cảnh phát bệnh của bản thân.
“Biểu hiện bệnh trạng kia quả nhiên có vấn đề.” Viên Minh lẩm bẩm.
Có điều, hắn cũng không truy xét sâu, nhảy từ trên cây xuống, nhanh chóng xuyên qua hạp cốc, trở về địa động rồi tiếp tục đóng cửa tu luyện.
Chuyện của Ô Lỗ cũng chỉ là khúc nhạc nhỏ, với Viên Minh mà nói, nhanh chóng nâng thực lực bản thân lên mới có thể có cơ hội trở về Trung Nguyên.
Mặc kệ nói thế nào, trực giác mách cho hắn biết, tu luyện Cửu Nguyên quyết luôn không sai.
Thoáng cái lại ba tháng nữa trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Viên Minh ngoại trừ mỗi tháng bỏ ra một, hai ngày đi săn giết thanh hồ, hoàn thành nhiệm vụ Bích La động giao, tiện thể bổ sung thức ăn ra thì thời gian còn lại đều không bước ra cửa nửa bước, toàn tâm toàn ý tu luyện Cửu Nguyên quyết.
Khổ tu như vậy, tăng thêm sự huyền diệu của Cửu Nguyên quyết khiến pháp lực của hắn tăng lên rất nhanh.
Một ngày này, khi Viên Minh đang tĩnh tọa tu luyện, pháp lực càng lúc càng dày đột nhiên quay cuồng như nước sôi, tự hành chảy ra khỏi đan điền, tràn vào trong kỳ kinh bát mạch.
Thân thể hắn khẽ run rẩy, trong người đột nhiên vang lên âm thanh ken két như xương cốt va chạm khiến hắn nhịn không được há mồm phun ra một cái.
Một luồng sáng màu xanh từ miệng bắn ra, hóa thành một vầng sáng xanh bao phủ đồng thời quay trong quanh người hắn.
Một hồi những âm thanh chú ngữ từ trong vầng sáng truyền ra, ngay tiếp đó vầng sáng xanh nhanh chóng tiêu tán, để lộ bóng dáng Viên Minh đã đứng lên.
“Tầng thứ nhất Cửu Nguyên quyết, cuối cũng đã tu thành!” Viên Minh nhìn hai tay, thì thào tự nói.
Hắn hôm nay, tương đương với việc trở thành một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng một, xem như chính thức bước vào hàng ngũ tu tiên giả.
Pháp lực của hắn hiện giờ so với ba tháng trước đã tăng gấp mấy lần. Hắn gấp gáp muốn biết Phi Mao thuật đạt đến trình độ nào, lập tức đi ra ngoài động, bấm niệm pháp quyết thi triển thuật pháp.
Da vượn bên hông cuộn lên, bao trùm cơ thể hắn, mặt trong tấm da xuất hiện vô số tơ máu đâm sau vào trong người hắn.
Viên Minh đã quen với kiểu đau đơn này, nghiến răng nén nhịn.
Cảm giác toàn thân đau đớn dữ dội rất nhanh qua đi, theo đó, một con vượn trắng cao hơn trượng xuất hiện.
“Chiều cao cơ thể không khác trước mấy, xem ra đã đạt tới cực hạn.” Hắn đưa tay ra ướm ướm với một gốc đại thụ gần đó rồi lẩm bẩm nói.
Mấy tháng qua, theo pháp lực của Viên Minh không ngừng gia tăng, hình thể sau khi hóa thành vượn trắng cũng không ngừng lớn lên, hai tháng trước thì đạt tới chiều cao như hiện tại.
Nhưng từ đó trở về sau, bất luận pháp lực của hắn tăng trưởng thế nào, hình thể, độ cao của vượn trắng đều không thay đổi mấy, hiển nhiên là đã đạt với cực hạn của Phi Mao thuật.
Kích thước cơ thể không tăng, nhưng mật độ cơ bắp trên người vượn trắng lại tăng nhiều, từng khối cơ to lớn rắn chắc nổi lên cuồn cuộn, biểu hiện lực lượng kinh người ẩn giấu trong đó, hơn xa nếu so với lúc trước.
Tay phải hắn đánh ra một quyền , không ngờ lại phát ra tiếng quyền kình kinh tâm, đấm lên một cây cổ thụ.
Rắc rắc!
Đại thụ thân thô nhám như thùng nước lập tức bị đánh gãy, nửa trên đổ gập xuống cuốn lên một đám bụi đất mờ mịt khiến chim thú kinh sợ thối lui.
Viên Minh thu nắm đấm lại, lộ vẻ hài lòng.
Dùng lực lượng hiện tại của hắn để đối phó thanh hồ tự nhiên không cần phải nói, cho dù là mưu miêu màu vàng lấy phòng ngự làm ưu thế kia, tin rằng cũng không dám đối mặt với một kích toàn lực của hắn.
“Với thực lực hiện giờ, không biết có thể vượt qua Thập Vạn Đại sơn, quay về Trung Nguyên không?” Ngoài sự hưng phấn, Viên Minh không nhịn được nghĩ tới việc chạy trốn.
Nhưng nghĩ tới việc mình bị trúng kịch độc Hủ Tâm đan, bao nhiêu nhiệt huyết bỗng chốc tắt ngấm.
“Ở trong rừng này ngoài hung thú thì chính là thú nô, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa thì cũng có ích gì! Không được, phải nghĩ biện pháp thực sự thoát khỏi nơi này!” Viên Minh xiết chặt nắm đấm.
Thân phận hiện tại hiện tại là thú nô Bích La động, cơ bản không có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài, con đường duy nhất để liên lạc với ngoại giới chỉ có Hô Hỏa trưởng lão, mà Hô Hỏa trưởng lão làm sao có thể cho hắn thuốc giải thực sự của Hủ Tâm đan chứ?
“Phải rồi, hiện tại đã qua mấy tháng, không biết lư hương kia có thể thắp hương thêm lần nữa chưa? Có lẽ có thể thông qua lư hương để liên hệ với bên ngoài?” Viên Minh vỗ vỗ gáy, tại sao mình lại quên mất món bảo vật này nhỉ.
Hắn liền giải trừ Phi Mao thuật biến thân, trở về trong địa động, thúc giục pháp lực triệu hóa lư hương ra.
Viên Minh đưa hai tay cầm lư hương, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu từ hai cánh tay xâm nhập vào trong đầu, đột nhiên cảm giác tinh thần chấn động.
Có điều giờ phút này hắn không để tâm đi cảm nhận kỹ càng khoái cảm tinh thần phấn chấn, chỉ tập trung ánh mắt nhìn chăm chú vào lư hương màu xanh trước mặt.
Lư hương hiện tại tựa hồ có biến hóa không nhỏ so với trước kia, trên đồ án thái cực có một bộ phận rất nhỏ sáng lên, còn những chỗ khác thì vẫn ở trạng thái ảm đạm.
“Xem ra đồ án thái cực này qua một thời gian nhất định sẽ tự động sáng trở lại, không biết đến lúc đó có thể xuyên việt thêm lần nữa không?” Hắn âm thầm suy đoán.
Chỉ là nhìn vào tốc độ khôi phục của đồ án thái cực thì còn cần thời gian tương đối dài mới thể sáng hết toàn bộ.
Chú giải:
1. Đi ngang: Ở đây ý chỉ việc thích đi lại(hành động) thế nào cũng được, không có gì phải sợ, không có gì cản được.
2. Biệt khuất: Xấu hổ, ấm ức, cảm thấy bị thiệt thòi.