Viên Minh nhìn Cáp Cống trước mặt, trong lòng hiểu rõ đã không còn thời gian cho hắn chần chừ. Cáp Cống lúc này còn đang gắng gượng chống đỡ, còn đang tiến hành lần chiến đầu cuối cùng của mình, nhưng nếu kéo dài thêm dù chỉ giây lát, đau đớn mà Cáp Cống phải chịu cũng sẽ tăng lên gấp bội. “Cáp Cống, con gái của ngươi ta nhất định sẽ tới trông, ngươi…yên tâm lên đường.” Viên Minh giơ cao trường kiếm, nhắm hai mắt lại, làm bộ sắp chém xuống. “Dừng tay.” Đúng lúc này, một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.