“Tộ Trùng, mai ông…” Mẹ Viên Minh vừa nói vừa bước vào trong phòng, thấy Viên Minh đang nhìn lại, lập tức sững người. Mẹ Viên Minh không có thiên phú tu tiên, trước sau cũng chỉ là một phàm nhân, dẫu đã từng phong hoa tuyệt đại, giờ cũng khó tránh khỏi thời gian bào mòn, làn da bà không còn láng min, thân hình có phần gầy gò, nếp nhăn đã xuất hiện trên trán và khóe mắt, suối tóc đen mượt ngày nào giờ đã có thêm nhiều sợi bạc. Bà nhìn Viên Minh, thân hình run rẩy không
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.