Trong đêm. Vầng trăng cô quạnh treo cao, xuyên qua tàng cây kẽ lá, chiếu những khoảng sáng lốm đốm xuống mặt đất. Viên Minh khoanh chân ngồi xếp bằng trên một chỗ có ánh trăng, hai bàn tay chạm nhau như xòe quạt, một hướng lên trời, một chỉ xuống đất. Trên người hắn bọc một tầng ánh trăng mờ ảo, nhưng khác với những nơi khác, ánh trăng mông lung giống như sương phủ, lại giống như lụa mỏng quấn quanh, duy trì hồi lâu không tan. Giờ phút này, mi tâm hắn nhíu chặt, trán lấm tấm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.