“Ngươi còn không ra tay, ta có thể sẽ chết đấy!” Viên Minh nằm trên đất, ngực phập phồng, nhỏ giọng nói. “Cả quãng đường này toàn nghĩ chuyện làm anh hùng, giờ lại nghĩ đến ta? Chút nữa nếu có đồ tốt, ta chọn trước.” Một thanh âm êm tai nhưng tràn ngập cảm giác cười trên nỗi đau của kẻ khác, vang lên trong đầu Viên Minh. “Chỉ là một tên Phi Mao thú nô cũng dám đấu với ta? Không biết sống chết.” Khôn Đồ cười lạnh, bước tới phía Viên Minh, định cho hắn một kích...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.