Một lúc lâu sau đó. “Thì là là như vậy, không ngờ duyên phận hai ta lại là duyên qua quyển truyện mà ta sáng tác lúc còn chưa trải sự đời. Vận mệnh cũng thật là kỳ diệu.” Viên Minh không nghĩ tới Tịch Ảnh đối xử đặc biệt với hắn lại là vì nguyên nhân này, lòng không khỏi cảm khái. “Ai có duyên phận với ngươi!” Tịch Ảnh khẽ mắng, đoạn vung tay phóng ra từng đường trận văn màu vàng, thoáng cái đã tạo ra một tòa pháp trận. Ánh vàng chói lóa bừng lên, bóng dáng Tịch Ảnh
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.