• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 11: TÀI NGHỆ

Sau khi Uyển tần rời đi, kẻ gây chuyện Đổng Nguyệt Bình khẽ trừng mắt nhìn Khương ngự nữ, thấp giọng mắng: “Xui xẻo!”

Nàng ta vốn ở Nguyệt Minh các trong Diên Khang cung, hôm nay sau khi thỉnh an hoàng quý phi thì có thể đi thẳng về, nhưng cha nàng ta đã từng dặn dò phải lấy lòng thái hậu, cho nên nàng ta nên tới đó chào hỏi nhiều một chút, tốt nhất là được thái hậu yêu thích, giữ lại hầu hạ bên cạnh. Vì vậy nàng ta muốn sớm đến Vạn Thần cung, không ngờ ở cửa cung lại gặp phải chuyện như vậy, nàng ta cũng không còn tâm trạng nữa, lập tức trở về.

Thủy Tiên thấy Khương ngự nữ vẫn quỳ trên đất, đầu cúi thấp, vô cùng đáng thương, vì vậy có chút không đành lòng, tiến lên đỡ nàng ta dậy, nhẹ nhàng nói: “Không sao, mấy người Uyển tần nương nương đều đi cả rồi…”

Đầu của Khương ngự nữ càng cúi thấp hơn, tuy Khương Ánh Như là nữ, nhưng cũng lớn lên dưới sự yêu thương của cha mẹ, vừa mới vào cung lại vì một chút sai lầm nho nhỏ mà đã phải chịu nhục nhã như vậy… Một tần phi vừa mới vào cung đã bị phạt gỡ thẻ bài, nàng ta không dám nghĩ đến việc những người trong cung sẽ nghĩ gì về nàng ta, sẽ nâng cao đạp thấp, hạ nhục nàng ta như thế nào, mà e rằng mặt mũi của cha mẹ cũng đã bị nàng ta làm cho mất hết.

Thủy Tiên nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Khương ngự nữ, thở dài: “Chúng ta ở vị trí thấp, đương nhiên phải chú ý cẩn thận, chẳng phải hôm nay Khương ngự nữ cũng có phần sai sao? Phạt cũng phạt rồi, đừng để trong lòng.”

Khương ngự nữ bị sự ấm áp từ bàn tay đang nắm chặt của Thủy Tiên làm cho tỉnh táo lại, nghe thấy lời Thủy Tiên nói, cổ họng nàng ta có chút nghẹn ngào, nhưng nàng ta không giống như Mạnh Vũ Yên, mặc dù nhà nghèo nhưng vẫn phải kiên cường, tuyệt đối không thể khóc trước mặt người khác, vì vậy nàng ta cúi người thật sâu, chân thành nói: “Cảm ơn chiêu hoa, ân đức này của người, tần thiếp sẽ nhớ kĩ.”

Thủy Tiên mỉm cười: “Đây thì tính là ân đức gì chứ? Dù sao thì ta cũng không thể đứng ra nói chuyện giúp ngươi, chỉ là chúng ta cùng nhau vào cung, quan tâm chăm sóc lẫn nhau cũng là chuyện tốt.”

Lại dẫn Mạnh Vũ Yên qua chào hỏi, hai người bọn họ đều là người lương thiện, sẽ không nói những lời làm đau lòng người khác, cũng không nói xấu sau lưng. Trong lòng Khương Ánh Như dễ chịu hơn nhiều, nhưng việc người khác coi là chuyện nhỏ này đã để lại trong lòng nàng ta một hạt giống, chỉ đợi ngày sau mọc rễ nảy mầm.

Nói xong, ba người đi tới Vị Ương cung, Khương Ánh Như tạm biệt trước, Thủy Tiên cũng không quen thân với nàng ta lắm nên cũng không mời nàng ta vào trong Tương Phú điện ngồi, chỉ bảo rằng lần sau rảnh rỗi sẽ trò chuyện tiếp, sau đó dẫn theo Mạnh Vũ Yên vào trong.

Hai người nhớ đến quy tắc trong cung, chuẩn bị đi gặp Như phi một lần, nào ngờ sau khi cung nữ bẩm báo xong thì Hương Đan cô cô lại đi ra, sau đó hành lễ nói: “Chủ tử nói sẽ nhận tấm lòng này của hai vị tiểu chủ, nhưng hai người không cần khách khí như vậy, tỷ muội trong cung thường xuyên qua lại với nhau, nếu như sau này đều phải tới thăm hỏi chủ tử trước thì quả thật rất phiền phức, chỉ cần sống yên phận thì Mạnh thái nữ muốn tới lúc nào cũng được.”

Hai người vô cùng cảm kích, sau khi cảm ơn Hương Đan thì lập tức về Tương Phú điện. Tú Minh thấy tiểu chủ và Mạnh Vũ Yên cùng nhau trở về mới vội vã chuẩn bị trà và đồ ăn, Lan Thu mỉm cười trách mắng hai câu, biết tiểu chủ có lời muốn nói nên đã mượn cớ muốn chuẩn bị đồ cùng Tú Minh, sau đó lui ra ngoài, cũng tiện tay kéo đại nha hoàn Ngân Nhi bên cạnh Mạnh Vũ Yên rời đi.

Mạnh Vũ Yên cảm thán: “Người ở bên cạnh tỷ tỷ luôn hiểu chuyện như thế…”

“Lan Thu ở trong cung đã lâu, đương nhiên cũng phải khôn khéo, chỉ là người như vậy vừa tốt cũng vừa không tốt, nếu như sau này nàng kết hợp với người khác hại tỷ thì tỷ cũng không thể phát hiện ra được. Cũng may hiện giờ nàng khá biết điều, dốc lòng dạy bảo Tú Minh, coi như đây là phúc của tỷ.”

Mạnh Vũ Yên gật đầu, giọng nói mang theo vài phần hi vọng: “Nếu mọi người đều không có ý muốn hại người khác, yên ổn sinh sống trong cung thì tốt biết bao.”

Thủy Tiên biết nàng ấy muốn nói đến chuyện Uyển tần gây khó dễ cho Khương ngự nữ, vì vậy đành than: “Vừa mới vào cung đã thấy chuyện như vậy, chứng tỏ Uyển tần cũng không hề ngu ngốc chút nào, từ giờ về sau sẽ chẳng ai vô duyên vô cớ đi gây chuyện với nàng ta nữa, muốn tránh còn không kịp. Ở trong hậu cung này chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân mình đã là bản lĩnh lớn nhất rồi.”

Nói thêm một vài chuyện vụn vặt khác, Mạnh Vũ Yên mới do dự hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có thể giúp muội nghĩ cách tránh được ngày tết Trùng Dương không?”

“Sao vậy? Người khác còn đang ước được xuất hiện trước mặt hoàng thượng, sao muội lại không vui chứ?” Thủy Tiên hỏi.

Hai má Mạnh Vũ Yên hơi hồng lên, dù sao chuyện như vậy nói ra cũng hơi xấu hổ: “Những tiểu thư con nhà quan đó đều có tài nghệ hơn người, nhưng muội lại chẳng có tài năng gì cả, mẹ muội chỉ dạy muội thêu thùa khâu vá, cũng không mời thầy giáo đến dạy muội mấy thứ như cầm kì thi họa…”

Thủy Tiên nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Tỷ nghĩ chuyện lần này là do hoàng quý phi truyền đạt lại ý tứ của hoàng thái hậu, chỉ sợ không thể tránh được. Nhưng nếu như chúng ta có thể cùng nhau biểu diễn thì vừa không giống như quá lơ là, lại không làm người khác ngứa mắt, tuy có chút khó khăn nhưng có thể làm được thì cũng không tệ lắm.”

Hai người lại bàn bạc một phen, còn để cho Lan Thu và Tú Minh đưa ra ý kiến, cuối cùng cũng đưa ra được một biện pháp tốt. Mạnh Vũ Yên yên tâm hơn, nàng ấy vui vẻ ăn trưa cùng Thủy Tiên, sau đó Thủy Tiên mới bảo Tú Minh lấy bạc vụn đã chuẩn bị từ trước ra, Mạnh Vũ Yên cảm ơn rối rít rồi mới dẫn Ngân Nhi trở về.

Bên này, Thủy Tiên ngủ trưa một giấc, có lẽ do sáng dậy quá sớm nên giấc ngủ này kéo dài vô cùng, khi tỉnh lại còn có chút ngái ngủ. Ánh nắng chiều xuyên thấu qua rèm cửa chiếu xuống bàn, những hạt bụi nhỏ li ti bay loạn trong nắng, mọi vật dường như được dát thêm một lớp vàng, không gian ấm áp yên tĩnh khiến người ta không còn biết đến hiện tại là năm nào.

Đến tận khi Lan Thu bước vào hầu hạ nàng rửa mặt thì nàng mới lấy lại tinh thần, ngồi trước gương nhìn những lọn tóc đen khẽ lướt qua khe hở của chiếc lược.

Lan Thu do dự một lúc lâu mới nói: “Tiểu chủ, vừa nãy nô tỳ đã thăm dò được một số tin tức, nói rằng hôm nay hoàng thượng lật thẻ bài của Đổng mỹ nhân.”

Đổng Nguyệt Bình kiêu ngạo ương bướng cũng có lý của nàng ta, tuy cả nhóm tú nữ vào cung đều là những người xuất sắc, nói về địa vị thì Thủy Tiên đứng đầu, nhưng người được lựa chọn đầu tiên lại vẫn là Đổng Nguyệt Bình. Thủy Tiên cười cười, nói với Lan Thu: “Đổng mỹ nhân đạt được ước muốn, nhất định sẽ rất vui mừng.”

Lan Thu thấy tiểu chủ nhà mình không có dáng vẻ mất mát, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút, nàng ấy cười nói: “Dựa vào vẻ đẹp của tiểu chủ thì chuyện được sủng cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi, đến lúc đó nhất định phải chuẩn bị kĩ càng.”

Nụ cười trên mặt Thủy Tiên không thay đổi, nhưng trong lòng dường như đã trải qua một trận mưa gió bão bùng.

Bây giờ nàng bình tĩnh nhìn hậu cung, nhìn các vị nương nương tranh đấu, từ từ học tập, cố gắng tự vệ, những chuyện này khiến nàng hao tổn rất nhiều tâm trí, không rảnh nghĩ tới những chuyện khác, nhưng vừa nhắc tới những chuyện liên quan tới “thị tẩm” với đàn ông thì Thủy Tiên lại không khỏi nghĩ đến Mộ Huỳnh Phi.

Không biết hiện giờ Mộ Huỳnh Phi đang làm gì, có phải vẫn ngày ngày chạy đến sân tập võ cùng nhị ca nàng không, có phải đã bắt đầu buông bỏ đoạn tình cảm này, đặt tình cảm lên người khác rồi không?

Phó Thủy Tiên nàng đã lấy chồng, nhưng vẫn chỉ là làm thiếp, nàng biết nàng không có tư cách nghĩ đến Mộ Huỳnh Phi, nhưng nàng không nhịn được, chàng trai trẻ tuổi cởi mở phóng khoáng đó dường như đã lấy đi toàn bộ tình yêu của nàng.

Cho nên đối với nàng thì chuyện thị tẩm này đến càng muộn càng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK