Thái hậu mỉm cười, nói với Xuân Chi qua gương: "Theo ai gia nhiều năm như vậy, bản lĩnh ba hoa vẫn chẳng đổi gì."
"Đều do thái hậu nương nương người cưng chiều mà ra đó."
"Lần này không đi tuyển tú, lại cứng rắn nhét muội muội ruột thịt của cố hoàng hậu vào, e là hoàng quý phi sẽ không thoải mái trong lòng, nhưng nàng ở địa vị đó, phải chịu đựng những việc này, phụ nữ trong cung đều là phải như vậy." Thái hậu nói đến đây, đột nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện hỏi, "Bảo Lượng đã về chưa?"
Xuân Chi đã sớm có chuẩn bị, lúc này bẩm báo: "Đã sớm trở về rồi, vẫn luôn đợi người truyền gọi."
"Vậy cho bà ấy qua đây đi." Thái hậu gật đầu.
Tuy đợi lâu chỉ để được gặp hoàng thái hậu, giờ phút này Bảo Lượng vẫn hơi hoảng hốt, hoàng thái hậu rảnh rỗi ngồi nghiêng trên ghế quý phi, cũng không ngừng toát ra khí thế bức người, suy cho cùng cũng là một người phụ nữ đã nuôi dạy một đời đế vương, không có bản lĩnh thì sao có thể lên tới địa vị này.
Bảo Lượng cung kính hành lễ, cũng không dám thở mạnh, hoàng thái hậu cũng không nói nhiều, hỏi với vẻ bình thản: "Ý của ai gia, ngươi đã truyền đạt hết cho tiểu thư Phó gia chưa?"
Bảo Lượng cụp mắt trả lời: "Hồi bẩm thái hậu, nô tỳ đã cố gắng nói rõ địa vị của hoàng quý phi trong cung, và trong lòng hoàng thượng dựa theo ý của người, chiêu hoa đại khái cũng đã nghe vào lòng."
Thái hậu thở dài, nói với Xuân Chi bên cạnh: "Ai gia lúc đầu cũng không định làm vậy, nhưng nhìn cả hậu cung, thân phận như nàng cũng rất hiếm gặp, nếu thực sự gặp thời mà vênh váo, thì kể cả hoàng đế có ý chèn ép, cũng còn phải cân nhắc, không bằng chỉ dạy trước một phen, Dĩnh Chi ngày sau cũng phải làm chủ hậu cung, phía nàng không làm loạn, hậu cung cũng sẽ không loạn."
Xuân Chi đương nhiên là chọn lời dễ nghe để nói: "Nương nương người mưu tính sâu xa, cũng vì suy nghĩ cho giang sơn xã tắc."
"Phó Thủy Tiên tính nết thế nào?" Thái hậu lại quay đầu hỏi Bảo Lượng.
"Hồi bẩm thái hậu, Phó chiêu hoa hiểu biết tài hoa, rất có khí chất của tiểu thư đại gia tộc." Bảo Lượng cắn cắn môi, rốt cuộc vẫn quỳ xuống nói, "Xin thái hậu nương nương tha tội, lúc ở trong Phó phủ, Phó chiêu hoa cho rằng nô tỳ có ơn như một nửa người thầy đối với nàng, vô cùng tôn trọng nô tỳ, kể cả mọi người trên dưới Phó phủ, đều vô cùng cung kính đối với nô tỳ, trước khi đi Phó phủ đã chuẩn bị quà cho nô tỳ, nô tỳ không từ chối được, chỉ đành nhận."
"Ồ? Là những thứ gì vậy?"
Bảo Lượng hầu hạ trong cung đã lâu, lại ở tại Vạn Thần cung, những thứ vô tình học được đã đủ cho bà hiểu hết, bà cũng đoán thái hậu sẽ hỏi như vậy, nên đã sớm học thuộc lòng danh sách quà tặng của Phó phủ rồi, bây giờ cứ thế trực tiếp nói ra, không hề giấu giếm.
Thái hậu nghe xong cũng không làm khó gì, chỉ nói: "Phó gia cũng thật cẩn thận, ngươi nói xem, những thứ này đều chỉ là đồ trang sức bình thường, bạc cũng đổi thành bạc vụn, chỉ để phòng ngừa, cũng đành thôi vậy." Nói đến đây, lại chuyển chuyện khác, "Có điều nghe giọng điệu này của ngươi, thì thật ra cũng rất thích Phó chiêu hoa nhỉ?"
Bảo Lượng kinh hãi, trên sống lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh, bà biết mình hay mềm lòng, huống hồ Phó Thủy Tiên lại thực sự tôn trọng bà, bà mới nhất thời yêu thích nên nhẹ dạ, ngoại trừ nói những việc mà thái hậu dặn dò, những chuyện ngoài lề khác cũng nói không ít, làm vậy rất có thể sẽ khiến thái hậu không vui, bà chỉ có thể cố gắng trấn định, quỳ xuống lần nữa nói: "Nô tỳ không dám, chỉ là nói thẳng kiến giải của mình về Phó phủ, trong mắt nô tỳ Phó chiêu hoa chính là như vậy, nhưng nô tỳ có thân phận gì, ánh mắt như thế nào chứ, đương nhiên sẽ hay có lúc nhìn người không chuẩn."
Thái hậu khoát khoát tay, ý bảo bà không cần cẩn thận như vậy: "Ngươi là người như thế nào, ai gia rất rõ ràng, cho dù có chỗ không phải là thật, cũng không có lòng hại người, lui xuống nghỉ ngơi đi. Chuyện này ngươi làm tốt lắm, ngày mai kêu Xuân Chi thưởng cho ngươi."
Bảo Lượng tạ ơn, rời khỏi tẩm điện rồi mới cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người mình, mồ hôi lạnh vậy mà đã thấm ướt áo trong, bà thở dài, thân là nô tỳ, dù sao cũng chỉ có thể nghe theo chủ tử, may mà tuy thái hậu nói năng sắc bén, những đối xử với hạ nhân vẫn rất không dung nhân từ, chỉ cần không làm loạn kỉ cương xã tắc, thì quá nửa đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trong cung thường thường đều như vậy, các nô tài suy đoán tâm tư của chủ tử, đám phi tần suy đoán tâm tư của hoàng đế, đêm dài đằng đẵng dần chuyển thành mặt trời ló rạng đằng đông, có tiếng chim líu lo trên nhánh cây ngoài cửa sổ, chính vào sáng sớm hôm nay, Phó Thủy Tiên phải tạm biệt cha mẹ, ngồi lên xe ngựa, đi về hướng hoàng cung.
Thời gian đã định sẵn từ lâu, lúc Thủy Tiên đến đã có nội thị đợi ở trước cửa, nàng mới vừa xuống xe ngựa, đằng sau đã nghe lanh lảnh một tiếng "tỷ tỷ". Đổng Nguyệt Bình tiến lên hành lễ với Phó Thủy Tiên, miệng nói: "Muội muội xin gặp tỷ tỷ."
Thủy Tiên không ngờ lại tình cờ gặp nàng ta ở đây, lúc trước cũng không chú ý nghe ngóng Đổng Nguyệt Bình có phẩm cấp gì, không dám khinh thường, vẫn hành lễ tương đương lại như cũ, lạnh nhạt nói: "Muội muội cũng đến rồi."
May mà thái giám bên cạnh rất có mắt, dẫn theo một đám tiểu thái giám chạy tới nịnh nọt, lại chỉ ra phẩm cấp của các nàng: "Nô tài là tổng quản phủ nội vụ Giang Hữu Đô xin gặp hai vị tiểu chủ, chiêu hoa, mỹ nhân."
Ồ, thì ra chỉ được phong làm mỹ nhân tòng thất phẩm, cách mình năm phẩm. Phó Thủy Tiên nói theo lệ: "Công công không cần đa lễ." Trong lòng khẽ tính toán, nàng biết Đổng Nguyệt Bình vẫn không cam lòng, giờ mình cao hơn nàng nhiều phẩm như vậy, thật ra lại có thể tránh cho nàng ta tới kiếm chuyện.
Quả nhiên Đổng Nguyệt Bình ở bên cạnh sau khi nghe nói Thủy Tiên là chiêu hoa chính ngũ phẩm, thì nụ cười trên mặt cũng không giữ được, nàng ta được phong mỹ nhân, ở nhà đã được cung phụng ngất trời rồi.
Cha mẹ Đổng Nguyệt Bình là họ hàng xa với thái hậu, làm được một chức hộ bộ lang trung, con gái lại sắp vào cung trở thành phụ nữ của hoàng đế, cả nhà đã rất đắc ý, những thân thích khác tới ăn mừng đều cố gắng hùa theo, nhưng lúc này vừa đến cửa cung, đã có người nói thật cho nàng ta biết: Trong cung này, một mỹ nhân nho nhỏ, vốn chẳng là gì.
Phó Thủy Tiên không rảnh đi nghĩ xem Đổng Nguyệt Bình dần dần trùng mặt xuống là đang muốn tính toán gì, các tú nữ đã lục tục đến đủ, sau khi Mạnh Vũ Yên xuống xe bèn nhìn xung quanh tìm nàng, Thủy Tiên vẫy tay, liền thấy Mạnh Vũ Yên mỉm cười, một mạch đi tới bên này.
Vừa đến trước mặt Thủy Tiên, nàng ấy đã hành lễ, nói năng khẩn thiết: "Tỷ tỷ, muội, muội cũng không biết mình sao lại phải vào cung, vốn lúc trước đã muốn đi giải thích với tỷ tỷ, nhưng cô cô dạy dỗ trong cung nói không hợp cấp bậc lễ nghĩa."
Thủy Tiên kéo nàng ấy tới, dịu dàng nói: "Giải thích gì chứ? Muội có thể mang đến vinh quang cho gia tộc, là chuyện tốt, về sau chúng ta đều là người hầu hạ hoàng thượng, duyên phận tỷ muội ta sẽ không đứt được."
Mạnh Vũ Yên cẩn thận quan sát, thấy trên mặt Thủy Tiên thật sự không có gì không vui, mới yên tâm mà mỉm cười.
Giang Hữu Đô vừa đứng sang bên cạnh, tiếng nói đặc giọng thái giám đã áp chế lại tiếng cười đùa ầm ĩ của các thiếu nữ: "Nô tài Giang Hữu Đô, xin thỉnh an các vị tiểu chủ, các vị tiểu chủ mời theo nô tài đến cung, điện, các, hiên của mình."
Đây là chuyện quan trọng, tất cả mọi người đều im bặt, đi theo Giang Hữu Đô và một đám thái giám để vào cung.