• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2: THÁNH CHỈ

Phó Thủy Tiên hiểu rõ trong lòng, hiện nay thánh thượng có rất nhiều sủng phi, lại lớn hơn nàng đến mười ba tuổi, thực sự không phải là mối duyên lành, trước nay hậu cung luôn không ngừng tranh đấu gay gắt, từ nhỏ nàng đã được học nhiều, đương nhiên hiểu được đạo lý trong lời của tỷ tỷ. Huống chi, nàng vốn chẳng có lòng với ai khác, trong lòng chỉ có mình Mộ Huỳnh Phi mà thôi.

Phó Thủy Liên thấy muội muội đã chắc chắn, trong lòng yên tâm hơn nhiều, lôi kéo nàng nói rất nhiều chuyện phiếm, thấy mặt trời dần ngả về tây, liền kêu người gói đồ ăn Thủy Tiên thích lại, rồi mới dặn dò: "Muội tới phủ tướng quân một chuyến, suy cho cùng vẫn nên vào bái kiến phu nhân một lát. Bà cưng chiều chúng ta, nhưng chúng ta không thể thiếu đi lễ nghĩa."

Phó Thủy Tiên khéo léo thưa "Vâng", lại dặn dò tỷ tỷ dưỡng bệnh cho tốt, kêu Tú Minh cất đồ xong, hỏi được phu nhân đang ở chính đường, bèn đi qua.

Làn sương đã phủ, khắp nơi trong mắt ẩn chứa sắc thu. Mới đi đến góc uốn khúc ở hành lang, nàng đã thấy Mộ Huỳnh Phi xuất hiện ở cuối đầu bên kia, Tú Minh nhỏ giọng nói vẻ tinh ranh: "Tiểu thư, tiểu công tử Mộ gia đã không nhịn được muốn gặp tiểu thư rồi kìa." Sau đó cũng không đợi Thủy Tiên đáp lời đã đứng ra xa vẻ rất hiểu chuyện.

Mộ Huỳnh Phi chắc là mới trở về từ sân tập võ, cả người ăn mặc nghiêm trang, trên trán có lớp mồ hôi mỏng, thiếu niên môi hồng răng trắng nhẹ nhàng, còn chưa trải qua tôi luyện của sa trường như cha hắn, tuy rất nghiêm túc, đường hoàng, nhưng nhìn thấy Thủy Tiên vẫn đỏ mặt, chào hỏi: "Thủy Tiên muội muội."

Người trước mắt chính là người trong lòng, Thủy Tiên thấy lòng mềm nhũn, lấy một tấm khăn từ trong tay áo ra, trên đó là đóa hoa thủy tiên chính mình tự tay thêu, đưa tới, dịu dàng nói: "Lau mồ hôi đi, dạo này thời tiết hay thay đổi, nếu để trúng gió sẽ không tốt."

Mộ Huỳnh Phi cười đón lấy, nhẹ nhàng thấm lên trán, rồi trịnh trọng cất khăn vào trước ngực, Thủy Tiên thấy thế hờn dỗi: "Huỳnh Phi ca ca, chiếc khăn này do muội tự thêu, huynh cầm thế sao được?"

"Thủy Tiên muội muội, hôm qua chị dâu hỏi ta, rốt cuộc trong lòng đối với muội thế nào." Mộ Huỳnh Phi hơi căng thẳng, lại nói rất đường hoàng, "Kỳ thực trong lòng ta nghĩ thế nào, trong lòng muội cũng hiểu. Mà ta cũng giống đại ca, chỉ cưới một người, chỉ tốt với người đó."

Thiếu niên chân thành rất đề phòng chuyện nam nữ, không dám nói rõ ràng như thế khi chưa có cha mẹ làm mai, nhưng Phó Thủy Tiên đều nghe hiểu, nàng mỉm cười, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ý tứ cụ thể, muội đã nói với tỷ tỷ. Huỳnh Phi ca ca, muội đi gặp bá mẫu xong sẽ phải về nhà. Ừ, muội sẽ ở nhà yên tâm chờ đợi."

Dứt lời nàng không đợi Mộ Huỳnh Phi phản ứng lại, đã gọi Tú Minh tới, hành lễ một cái, đi qua bên cạnh hắn tới chính đường.

Nhìn thấy bà Mạnh xong, Phó Thủy Tiên nói với bà mấy chuyện thường ngày, vì thấy các quản sự không ngừng tới tìm bà, Thủy Tiên liền cáo từ về nhà, bà Mạnh lúc đó quả thật đang có việc, chỉ nói là sau này sẽ có nhiều thời gian nói chuyện, vẫn kêu vú Lưu tiễn Thủy Tiên lên kiệu, đi thẳng về phủ thượng thư.

Vừa vào nhà, Phó Lãnh - quản sự bên cạnh Phó Tùng Nguyên liền bước tới bảo: "Tiểu thư, lão gia kêu tiểu thư về thì đến thư phòng một chuyến, có chuyện cấp bách."

"Lãnh thúc, cha có nói là chuyện gì không?" Phó Thủy Tiên vừa đi vừa hỏi.

Phó Lãnh thở dài, ông là người hầu, đã nhìn Thủy Tiên trưởng thành, trong lòng rất thương vị nhị tiểu thư này, lúc này cũng không tiện nói gì, chỉ bảo: "Là chuyện lớn, để lão gia tự mình nói với tiểu thư thôi."

Phó Thủy Tiên căng thẳng trong lòng, Phó Lãnh dẫn nàng vào thư phòng, cùng ở lại bên ngoài với Tú Minh.

Bên trong thư phòng, Phó Tùng Nguyên ngồi trước bàn, nhíu chặt lông mày, sau khi Thủy Tiên đi vào, ông mới thoáng thả lỏng sắc mặt hơn một chút, ý bảo con gái ngồi xuống.

Phó Thủy Tiên có chút không yên, cha ở trước mặt cũng không cần phải quá giữ lễ, lập tức hỏi: "Cha vội vàng gọi con tới, là có chuyện gì ạ?"

"Thủy Tiên, trong lúc con đến Mộ phủ, triều đình truyền thánh chỉ đến." Phó Tùng Nguyên cân nhắc xem phải nói từ từ cho con gái như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nói thẳng, "Ngày mười bảy tháng tám, sẽ tuyển tú nữ chung, để bổ sung vào hậu cung, nói là tuyển chung, kỳ thực chỉ chọn trong một số gia tộc lớn ở kinh thành thôi, chọn con gái với độ tuổi phù hợp vào cung, Phó gia chúng ta chỉ có mình con."

Phó Tùng Nguyên nhíu mày lại, ông làm sao đành lòng để con gái ruột thịt vào cung, nhưng không thể trái lệnh vua.

Phó Thủy Tiên sửng sốt, nàng không ngờ tỷ tỷ mới nói ý định này của triều đình với nàng xong, cũng nghĩ ra đối sách rồi, ý chỉ lại ra nhanh như vậy. Nàng cắn môi, nói rằng: "Cha đừng quá lo lắng, con không được coi là tài mạo bậc nhất, lúc tuyển tú lại tỏ vẻ nhu nhược một chút, kêu Tú Minh tốn chút tâm tư trong lúc trang điểm cho con, diêm dúa tục tằng hay trông quê mùa đều được, đến lúc đó các cô gái khác tranh tài tranh sắc, hơn con gấp trăm lần, hoàng thượng nhất định sẽ không để lại tấm thẻ bài của con đâu."

Phó Tùng Nguyên lại nhíu mày càng chặt hơn: "Thủy Tiên, con vẫn chưa hiểu cái lợi và hại trong việc này. Lần tuyển tú trong cung này, thực tế là nhằm vào Phó gia, cha ở vị trí này, thời gian lâu ngày rồi, thánh thượng đã có lòng nghi ngờ với cha, bất kể con gả đến nhà đại thần nào, đều sẽ chỉ trợ lực cho Phó gia chúng ta."

Phó Thủy Tiên không nhịn được nói: "Cha, con không hiểu, nếu con vào cung, thành hoàng phi rồi, chẳng phải sẽ càng làm vững chắc hơn địa vị của Phó gia hay sao?"

"Cái gì gọi là vững chắc, xưa nay quyền vua luôn là tối cao, ví như Hán Tuyên đế mặc dù ban đầu chỉ sủng ái hoàng hậu Hoắc Thành Quân, sau đó lại diệt cả gia tộc, Hoắc hoàng hậu cũng không được chết tử tế, quan viên triều đình càng ngày càng dính líu tới hậu cung, chính là hai bên quản chế lẫn nhau, được thì cùng được, mất thì cùng mất, Thủy Tiên, con cũng đọc sách nhiều rồi, con xem trong lịch sử, rốt cuộc được nhiều, hay là mất nhiều?"

Phó Thủy Tiên biết cha nói không sai, nàng ở trong hậu cung, nếu như đi sai một bước, hoàng đế liền có thể từ đó mà trách tội Phó Tùng Nguyên, mà nếu hoàng thượng muốn chèn ép Phó gia, chỉ cần làm cho Phó Thủy Tiên không được sống yên thân trong hậu cung là có thể đạt được mục đích, chuyện một vốn bốn lời như vậy, hoàng thượng đương nhiên đã làm quen rồi. Nghĩ ra thì tính toán này đã bắt đầu từ sau lần yến tiệc trong cung kia rồi, sự ban thưởng và câu nói không đầu không đuôi kia của hoàng thái hậu, chỉ e hai mẹ con họ đã bàn nhau xong từ trước rồi.

Nhưng còn Mộ Huỳnh Phi, Thủy Tiên nghĩ đến hắn là đau xót trong lòng, tình cảm mười mấy năm, đương nhiên là khắc cốt ghi tâm trong lòng nàng, đương kim hoàng thượng chẳng qua chỉ là một danh hiệu, Mộ Huỳnh Phi lại là mối lương duyên chân thật trước mắt. Thủy Tiên lấy lại bình tĩnh, nàng không thể kháng chỉ, chỉ có thể cố gắng trấn định lại, hành lễ với cha: "Con gái nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của cha, chỉ mong có thể tự bảo vệ được mình."

Không bao lâu, toàn bộ kinh thành đều biết đến ý chỉ trong cung truyền tới này, Mộ Huỳnh Phi vốn tưởng rằng ngày kế tiếp là có thể đến Phó gia cầu hôn, chuyện này tới, như tiếng sét đánh giữa trời quang, hắn lập tức muốn đến Phó gia, bấy giờ không nghĩ gì khác, chỉ muốn đi gặp Phó Thủy Tiên, dẫn nàng xa chạy cao bay cũng được, trực tiếp cầu hôn cũng được, hắn tuyệt đối không thể để người mình yêu vào cung.

Nhưng Mộ Long và bà Mạnh rất hiểu hắn, không đợi Mộ Huỳnh Phi bước ra khỏi cửa phòng, đại tướng quân đã hạ lệnh, những ngày này không cho phép hắn ra khỏi cửa một bước, binh lính bao vây xung quanh như một bức tường sắt. Bà Mạnh tới thăm hắn, vừa nói vừa rơi nước mắt: "Mẹ thương yêu con bé Thủy Tiên kia nhiều như thế nào con đâu phải không biết, nhưng đó là thánh chỉ, con muốn chống lại bằng cách nào, nếu con dẫn nàng đi, Phó gia và Mộ gia, tính mệnh bao nhiêu con người của hai gia tộc con cũng không để ý sao?"

Đường đường là đấng mày râu hiểu chuyện trước nay vấp ngã hay bị thương đều chưa từng nói gì, câu nói này của mẹ lại làm cho hắn cuồn cuộn cảm xúc, Mộ Huỳnh Phi nghiến răng nói: "Mẹ có lẽ không biết Thủy Tiên có ý nghĩa như thế nào với con, con trai thậm chí có thể nói, nếu như người kia không phải hoàng thượng, dù nàng đã gả thành vợ người ta, con cũng sẽ cướp nàng về, mặc kệ tất cả rồi mang nàng xa chạy cao bay!"

Bà Mạnh sợ đến mức che miệng hắn lại, thấp giọng nói: "Nói năng cẩn thận. Nếu Thủy Tiên quả thực bị chọn, thì sẽ là phi tần, tương lai chúng ta nhìn thấy nàng, đều phải gọi một tiếng 'nương nương', nếu lời này của con truyền ra ngoài, không nói đến con sẽ như thế nào, Thủy Tiên trong cung còn muốn sống thế nào nữa? Con muốn cho khắp thiên hạ biết phi tần của hoàng đế trong lòng lại thương nhớ thần tử sao? Huỳnh Phi, nghe mẹ một câu thôi, nếu con thật sự không thể từ bỏ nàng, thì hãy lập chí giành công danh, sau này che chở nàng cho tốt, nếu trời thương, thánh thượng không giữ lại thẻ bài của nàng, mẹ sẽ lập tức đi cầu hôn cho con."

Nhưng nói vậy, chứ có ai không biết mười mấy ngày nữa chính là cuộc tuyển tú kia, con gái Phó Thủy Tiên của thiếu sư là người được chọn nội bộ đã quyết từ lâu rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới mười bảy tháng tám, trong thời gian này Mộ Huỳnh Phi không tới Phó phủ lần nào, Thủy Tiên cũng hiểu hơn ai hết, bây giờ làm vậy mới đúng, tên của nàng đã ghi trên danh sách tú nữ, cũng đã coi là một nửa người của hoàng thượng rồi, nghĩ cho mình, nghĩ cho Mộ Huỳnh Phi, cả đời không gặp nhau nữa, mới là đúng.

Bởi vì đều là con gái nhà quan, cũng không cần vào cung trước theo lệ, chỉ cần buổi sáng tỉnh dậy, để người nhà đưa đến ngoài cửa Thần Uy, sau khi xuống xe thì đi tới cửa Thuận Trân, Phó Thủy Tiên mặc một chiếc váy thướt tha đuôi phượng màu hồng cánh sen, trang điểm dung nhan màu trắng thuần khiết và đơn giản, cực kỳ ít nổi bật, lúc đó cũng cứ thế bước đi lặng lẽ, âm thầm quan sát những người con gái xung quanh mình, quả nhiên giống với suy nghĩ trong lòng nàng, có mấy người trang điểm rất xinh đẹp, quý phái. Nàng khẽ thở dài, nghe thấy đằng sau có người nhỏ giọng hỏi một câu với vẻ dò xét: "Thủy Tiên tỷ?"

Giọng nói mà Phó Thủy Tiên quen thuộc này, quay đầu lại, nhìn thấy người trước mặt thì nở nụ cười, kéo tay nàng ấy gọi: "Vũ Yên."

Cha của Mạnh Vũ Yên là một học chính chính bát phẩm ở Quốc Tử giám, nhiều năm trước vào ngày Thượng Tị, các tiểu thư nhà quan đến bờ sông du ngoạn và hái hoa lan, để xua đuổi tà khí, Mạnh Vũ Yên mang theo một tiểu nha đầu, một mình nhát gan, lại mặc trang phục không cao sang, liền bị người ngoài coi thường, là Thủy Tiên đã giải vây cho nàng ấy, Mạnh Vũ Yên rất cảm kích, câu nào cũng gọi tỷ tỷ, hai người thường xuyên qua lại rất thân thiết.

Thủy Tiên không ngờ lại gặp nàng ấy trong cung, trên mặt chẳng thấy vui vẻ, chỉ khẽ cười nói: "Vũ Yên, muội cũng tới tuyển tú à? Trước kia lại chẳng nói với tỷ gì cả, dù sao cũng có thể kết bạn mà."

Mạnh Vũ Yên luôn rất nhu nhược, ban đầu mới vào cung còn chẳng biết để tay chân ở đâu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, giờ nhìn thấy Phó Thủy Tiên mới dám cười nói: "Không dám làm phiền tỷ tỷ, muội chỉ tới cho có thôi, cha mẹ nói với tướng mạo của muội chắc chắn sẽ không trúng tuyển, nhưng thật ra tỷ tỷ, bẩm sinh đã xinh đẹp khí chất, cử chỉ thanh tao, nhất định sẽ được giữ lại thẻ bài."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK