Lư Dĩnh Chi giơ tay lên, ý bảo Ngân Nhi không cần nói tiếp, sau đó nhìn về phía Bạch Thông: “Bạch ngự y còn có lời gì để nói?”
Bạch Thông liếc nhìn đám người rồi mới lên tiếng: “Vi thần không có lời nào để nói, cái thai của Nhã tần nương nương không ổn, toàn bộ Thái Y viện đều biết, chỉ giấu nương nương mà thôi, vi thần chẳng qua vì sức khỏe của nương nương nên mới bất đắc dĩ đưa ra hạ sách này.” Nói đến đây, hắn cúi lạy thật thấp: “Hoàng thượng cũng biết, nếu thực sự đợi đến ngày đó, sức khỏe của nương nương sẽ hao tổn nghiêm trọng.”
Vệ Cẩn Chân trầm sắc mặt, thấp giọng nói: “Hỗn xược. Trẫm luôn luôn hiểu sức khỏe của Nhã tần, nhưng sinh con dưỡng cái là tâm nguyện của nàng, chẳng lẽ giữ hay không giữ lại do một thái y nhỏ bé như ngươi quyết định?” Dứt lời, hắn phất phất tay, Triệu Hoàn hiểu ý, tiến lên một bước hỏi: “Bạch Thông, sau lưng ngươi rốt cuộc có ai chỉ thị? Một trăm lượng bạc ngươi đưa cho Ngân Nhi đến từ đâu?”
Bạch ngự y dập đầu tại chỗ nói lớn tiếng: “Vi thần không có ai giật dây phía sau, xin hoàng thượng minh giám.”
Mọi người nhìn nhau, Vệ Cẩn Chân gật đầu: “Nếu như thế, hoàng quý phi cứ xử trí theo cung quy.”
Lư Dĩnh Chi đứng dậy hành lễ: “Vâng.” Sau đó xoay người lại, đối mặt với phi tần lục cung, mỗi câu mỗi chữ thốt ra đầy khí phách: “Ngân Nhi bị người khác dụ dỗ, hãm hại phi tần trong cung, giam vào Thận Hình ty, làm khổ dịch đến hết đời; Bạch Thông tự đoán thánh ý, hại chết hoàng tự, tru di tam tộc.”
Bạch Thông không ngờ lại trừng phạt nghiêm khắc như thế, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về một phương hướng, lại cuống quít dập đầu: “Vi thần vô tâm lỡ lời, xin hoàng thượng đừng liên lụy tới người nhà.”
Hắn đập đầu trên nền đá Loan Ly điện, chỉ chốc lát sau máu đã chảy đầm đìa, nhiều phi tần cũng không nhìn tiếp được nữa, Vệ Cẩn Chân lạnh lùng nhìn vào tất cả những điều này, sau khi hắn kêu gào khản cổ mới bình thản nói: “Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc ai giật dây ngươi.”
Lần này Bạch Thông không hề do dự, chỉ vào Đỗ Hạ Như trong đám người, căm hận nói: “Quý nhân, vi thần sắp bị tru di tam tộc rồi mà người vẫn trơ mắt nhìn sao!”
Mọi người náo động, nhiều tần phi trợn trừng hai mắt, nhìn Đỗ quý nhân không chớp mắt, chẳng ai nghĩ tới Đỗ Hạ Như từ trước đến nay không tranh không đoạt, an phận trong hậu cung, vừa không có con nối dõi lại là thủ phạm giết chết con của Nhã tần, làm hại Nhã tần cả đời không thể mang thai!
Đổng Nguyệt Bình nhịn không được thốt lên: “Đỗ quý nhân? Bạch Thông, ngươi hãy lặp lại lần nữa, là Đỗ quý nhân sai ngươi hại chết đứa trẻ trong bụng Nhã tần?”
“Quả thực là vậy, Đỗ tiểu chủ, đến bây giờ người vẫn không định nói thật sao? Vi thần là một ngự y, sao có thể ra tay hào phóng đưa cả một trăm lượng bạc như vậy, nếu không phải người cho vi thần hơn hai trăm lượng bạc, vi thần lấy gì mua chuộc Ngân Nhi. Hôm qua hoàng thượng đã tra được gần đây ta thường xuyên qua lại với Kim Yên bên cạnh người, mặc dù ta không thừa nhận, người cũng không thoát được hiềm nghi.”
Đôi môi trắng bệch của Đỗ Hạ Như run nhè nhẹ, ánh mắt của Vệ Cẩn Chân lạnh lùng quét qua: “Đỗ thị, ngươi còn chưa nhận tội sao!”
Đỗ Hạ Như cuống quít quỳ gối giữa đại điện, không ngừng run rẩy nói: “Là lỗi của tần thiếp, tần thiếp... tần thiếp liên thủ với người ngoài, gài người bên cạnh mẫu thân của Bạch ngự y, nếu Bạch ngự y không nghe lệnh của tần thiếp, tính mạng mẫu thân hắn sẽ khó bảo toàn. Tần thiếp cũng chỉ nghe người ta sai bảo, xin hoàng thượng minh xét.”
Vệ Cẩn Chân gật đầu, giận quá thành cười: “Đúng là rút củ cải ra khỏi bùn, hậu cung của trẫm lại chia bè kết phái, đã không còn sạch sẽ đến mức thế này!”
Lư Dĩnh Chi nghe lời này dường như không ổn, nhanh chóng quỳ xuống, mọi người cũng theo đó quỳ xuống tại chỗ. Dĩnh Chi đỏ bừng mặt, thực sự vừa tức giận vừa phiền não: “Đều là lỗi do thần thiếp cai quản không nghiêm, xin hoàng thượng bớt giận.”
Vệ Cẩn Chân tự tay dìu nàng đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Trẫm tức giận nhất thời, không có ý trách nàng. Hãy giải quyết chuyện trước mắt đi đã.”
Dĩnh Chi đứng dậy lấy lại khí thế xoay người hỏi Đỗ Hạ Như: “Vậy thì rốt cuộc là ai đảo loạn cả hậu cung, làm những việc bỉ ổi này? Nếu dám nói dối, đánh chết tại chỗ, quyết không nương tay!”
Tuy Đỗ Hạ Như hơi run nhưng thanh giọng nói rất bình tĩnh: “Hồi bẩm nương nương, người giật dây thần thiếp không ai khác, chính là Lệ chiêu nghi!”
Đúng là một con sóng chưa lặng con sóng khác lại nổi lên, mọi người chưa tỉnh lại từ chuyện “Đỗ quý nhân cũng hại người”, tiếp đó Lệ chiêu nghi hiền đức thường ngày đã bị kéo xuống nước.
Đổng Nguyệt Bình sợ thiên hạ không đủ loạn, thấy Lệ chiêu nghi đứng lên muốn phản bác, vội vàng đi qua giả bộ trấn an nói: “Lệ tỷ tỷ chớ nóng vội, Đỗ quý nhân nói không có bằng chứng, để nàng ta nói tiếp rồi tỷ tỷ hãy phản bác, khiến nàng ta không dám ngậm máu phun người.”
Vệ Cẩn Chân lạnh lùng liếc nhìn Châu Vũ Tâm, Vũ Tâm rối như tơ vò, căn bản không có sức tính toán với Đổng Nguyệt Bình, chỉ biết rưng rưng nói oan uổng, Đỗ Hạ Như lại nói thẳng hết sự thật ra: “Hôm Đại hoàng tử rơi xuống nước, Nhã tần đi ngang qua gần hồ Chân Lam, chiêu nghi nương nương biết được, cho rằng Đại hoàng tử rơi xuống nước là do Nhã tần gây nên, luôn ghi hận trong lòng.”
“Sau đó, Lệ chiêu nghi ép tần thiếp làm việc cho nàng ta, tần thiếp không muốn, nàng ta liền uy hiếp tần thiếp, nói tần thiếp không có chỗ dựa trong hậu cung, ngày nào đó có chết đi cũng sẽ không ai để ý, tần thiếp, tần thiếp không có cách nào...” Hạ Như nói đến đây đã không cầm được nước mắt, chán nản ngã xuống đất.
Châu Vũ Tâm một tay ôm ngực, một tay chỉ Đỗ Hạ Như, lớn tiếng nói: “Bổn cung uy hiếp ngươi lúc nào, nói bậy, ngươi nói dối như vậy không sợ bị trời đánh sao.”
Tĩnh tần bên cạnh cúi đầu niệm Phật, than thở: “Lệ tỷ tỷ là người thường ngày ngay cả một con kiến cũng không dám giẫm, luôn yêu thích nhẫn nại với trẻ con, sao lại làm chuyện như vậy, nói ra bổn cung cũng không tin.”
Đỗ Hạ Như dập đầu lần nữa, lớn tiếng kêu oan: “Liên quan đến người nhà, tần thiếp tuyệt đối không dám nói dối, thường ngày Lệ chiêu nghi niệm Phật hướng thiện, kì thực luôn một lòng mưu cầu tiền đồ cho Đại hoàng tử, Nhã tần nương nương sinh con gái thì cũng thôi, nếu là con trai, với sự sủng ái của hoàng thượng đối với Nhã tần, Lệ chiêu nghi căn bản không cho phép con của nàng ấy ra đời!”
Châu Vũ Tâm không nhịn được nữa, đi tới muốn tát Đỗ Hạ Như, lại bị cung nhân ngăn cản, chỉ có thể mắng chửi: “Tiện nhân, bổn cung làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi lại vu oan ta như vậy!”
Vệ Cẩn Chân thờ ơ lạnh nhạt, Dĩnh Chi thấy biểu cảm của hắn, đã biết hiểu ý: “Châu thị, ngươi còn có lời gì có thể nói?”
“Thần thiếp không làm chuyện như vậy, tất cả đều là Đỗ quý nhân ngậm máu phun người, xin hoàng thượng minh xét.” Nàng ta cúi lạy thật sâu, ý tứ trong lời nói đều hướng về hoàng thượng.
Đỗ Hạ Như không ngừng thuật lại sự thật, rất sợ buông tha Lệ chiêu nghi: “Hoàng thượng, người có thể vào phòng tần thiếp lục soát, có thể tìm ra son Túy Hương trước đây Lệ chiêu nghi tặng tần thiếp.”