Vệ Cẩn Chân lặng lẽ nhìn Thủy Tiên một lúc, bỗng nhiên nhớ ra lúc gặp nhau Thủy Tiên đã đọc bài thơ: “Gió thu vào cửa sổ, rèm trướng khẽ tung bay, ngẩng đầu ngắm ánh trăng, gửi tình xa ngàn dặm. Trẫm nhớ không nhầm thì đây là bài thơ nói về sự nhớ nhung người đi xa của người phụ nữ.” Thủy Tiên giật mình, cố tỏ ra bình tĩnh, lại nghe hoàng thượng nói tiếp: “Nàng nóng lòng mong chờ trẫm như vậy sao?”
Thường nói gần vua như gần cọp, giờ phút này Thủy Tiên mới thật sự cảm nhận được, tuy nàng trải đời nhiều hơn những cô gái khác, nhưng lúc này nàng cũng không dám nói lung tung.
Thủy Tiên thẹn thùng cúi đầu, thấp giọng nói: “Không phải nóng lòng, là hồi nhỏ tần thiếp đã từng nghe tỷ tỷ đọc thơ, khi đó thần thiếp không hiểu, hiện giờ mới hiểu thấu được tâm trạng này...”
Trong mắt Vệ Cẩn Chân dần dần lộ ra sự mờ ám, hắn kéo tay Thủy Tiên đi về phía giường ngủ, rèm che chầm chậm được kéo lên, sau đó tiếp tục rủ xuống, ánh nến khẽ lay động, Vệ Cẩn Chân đi từng bước một, sau đó mỉm cười: “Nàng còn nói không sợ sao? Trong lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi...”
Thủy Tiên cúi đầu thấp hơn, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng, người biết tên tần thiếp không?”
Vệ Cẩn Chân không cho rằng nàng đang gây sự, ngược lại, hắn không nhịn được mà cười lớn lên, đến giờ hắn mới phát hiện được cô gái trước mặt vừa sợ hãi lại vừa cố chấp kia thật sự muốn có được sự thật lòng của người đứng đầu thiên hạ như hắn.
“Thủy Tiên, nàng tên là Thủy Tiên đúng không?” Vệ Cẩn Chân không thấy phản cảm, ngược lại, giờ phút này hắn không coi nàng là con gái của Phó Tùng Nguyên nữa, mà coi nàng như một cô gái đơn thuần trong sáng.
Thủy Tiên nghiêm túc gật đầu: “Vâng, hoàng thượng không nói sai, tần thiếp có một mong muốn xa vời, hi vọng hoàng thượng có thể nhớ kĩ hai chữ này. Tần thiếp vừa nói chính mình sẽ cố gắng, hoàng thượng cũng nên cho tần thiếp cơ hội...”
Vệ Cẩn Chân cười một tiếng, hắn đã đến tuổi ba mươi, nhưng theo những lời nói này của Thủy Tiên, hắn cũng cảm thấy bản thân trẻ ra mấy tuổi, nụ cười cũng mang theo vẻ chân thành: “Được, trẫm đồng ý với nàng, trẫm sẽ nhớ kĩ.”
Tấm rèm mỏng màu đỏ treo trên móc vàng được hạ xuống khẽ khàng, trên áo ngủ bằng gấm thêu hình uyên ương nghịch nước, lại có long phượng cát tường, vừa như báo chuyện vui, vừa không mất đi sự cao quý. Thủy Tiên khẽ hô lên một tiếng, khiến cho ánh nến cũng rung động. Mặc dù Vệ Cẩn Chân là vua một nước nhưng lại có trái tim thương hoa tiếc ngọc, hắn khẽ nói vào tai Thủy Tiên: “Lần đầu tiên của phụ nữ đều như vậy, nếu đau quá thì nàng có thể nói với trẫm...”
Thủy Tiên lắc đầu, ôm chặt người đàn ông trước mặt, có tiếng rên nhẹ vang lên trong Dưỡng Tâm điện, gió thu cũng không tiếp tục thổi vào nơi này nữa, dường như đang ngượng ngùng nấp sau ánh trăng.
Cuối cùng, cả người Vệ Cẩn Chân ướt đẫm mồ hôi ôm Thủy Tiên bật cười, Thủy Tiên cố gắng tỏ ra bình tĩnh, hỏi theo những lời mà cô cô đã dạy dỗ: “Hoàng thượng... tần... tần thiếp muốn xoa bóp cho người, được không?”
Vệ Cẩn Chân hỏi: “Sao vậy? Nàng không đau sao?”
Thủy Tiên im lặng một lát, sau đó mới chậm rãi trả lời: “Đau.”
Vệ Cẩn Chân lại cười, dặn dò nàng đắp kín chăn, chính mình lại rời khỏi giường, tùy tiện khoác một chiếc áo vào sau đó hô lớn: “Triệu Hoàn.”
Triệu công công là người đi theo hoàng thượng đã lâu, sớm biết hoàng thượng sẽ có dặn dò gì, vì vậy lập tức dẫn tiểu thái giám mang theo nước nóng tới, cả quá trình, đầu hắn ta chưa từng ngẩng lên nhưng lại chỉ huy vô cùng lưu loát, sau khi làm xong tất cả mọi chuyện còn nói: “Hoàng thượng, người mau nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải lên triều sớm nữa.”
Vệ Cẩn Chân phất tay, Triệu Hoàn hành lễ xong lập tức dẫn người lui xuống.
Thủy Tiên thấy có nước nóng, nàng nhớ ra trách nhiệm của phi tần, lúc này nàng nên xuống giường hầu hạ hoàng đế, nhưng nàng vừa mới vén chăn lên thì đã phải hét lên một tiếng, quần áo nàng mặc lúc tới đây hiện giờ đang nằm trong góc phòng như một đống vải rách.
Thủy Tiên xấu hổ đỏ mặt, lại chui ngược vào trong chăn. Nhưng với Vệ Cẩn Chân thì đây là chuyện hết sức bình thường. Hôm qua Đổng Nguyệt Bình thị tẩm, nghe nói nàng ta cũng là người ương bướng kiêu ngạo, lúc bắt đầu cũng nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh, sau đó lại cẩn thận dịu dàng, còn Thủy Tiên rõ ràng tuân thủ lễ nghi vô cùng nghiêm túc, nhìn thì có vẻ đoan trang cẩn thận, nhưng khi gặp chuyện này lại trở nên ngốc nghếch.
Hắn lấy khăn ngâm trong nước ấm kiên nhẫn lau chùi thân thể cho Thủy Tiên, Thủy Tiên sợ hãi, nắm chặt tay Vệ Cẩn Chân, vội vàng nói: “Chuyện này không hợp quy củ, để tần thiếp hầu hạ hoàng thượng...”
Vệ Cẩn Chân rất vui vẻ dỗ dành Phó chiêu hoa mà hắn khá là yêu thích này, giọng nói của hắn giống như mệnh lệnh: “Nghe lời!” Sau đó cẩn thận lau người từng chút một giúp Thủy Tiên, còn lấy thêm vải khô lau lại một lần nữa, từ trước tới giờ Thủy Tiên chưa từng dễ chịu như vậy.
Thủy Tiên hơi mơ hồ, vị hoàng đế này thật sự là Bình Gia đế vì muốn chèn ép Phó gia mà ép nàng tiến cung sao?
Nhưng Vệ Cẩn Chân vừa lau người cho Thủy Tiên, vừa chậm rãi nói: “Thủy Tiên, tuy nói trong hậu cung luôn có quy củ bất thành văn là sau thị tẩm sẽ được tấn phong, nhưng nàng vừa vào cung đã là chiêu hoa chính ngũ phẩm, chỉ sợ tiếp tục tấn phong sẽ khiến triều thần lên án, nàng có hiểu không?”
Phó Thủy Tiên trở nên nghiêm túc, nàng đâu phải là người dễ lừa gạt như vậy, địa vị chiêu hoa này là trong cung ban xuống, đây không phải điều nàng muốn, xưa nay mọi người đều được thị tẩm xong tấn phong thêm nửa cấp bậc, nhưng vì sao tới phiên nàng lại khác biệt như vậy chứ?
Người khác không nghe được hoàng thượng nói gì, chỉ biết rằng Phó Thủy Tiên nàng không được hoàng thượng yêu thích, một câu “khiến triều thần lên án” đổi thành “tát vào mặt nàng trước mặt hậu cung” cũng không phải là không thể...
Nàng nên sớm biết sẽ như thế, chỉ cần nhìn vào chuyện của hoàng quý phi cũng có thể hiểu được, hoàng thượng đã quen làm chuyện vừa đánh vừa xoa như vậy rồi, Thủy Tiên không có bản lĩnh làm trái tim hắn rung động, vì vậy nàng chỉ có thể im lặng đồng ý: “Được, tần thiếp cũng không muốn làm cây cao đón gió lớn, hoàng thượng làm như vậy là thương xót cho tần thiếp, làm như vậy đúng mới tốt.”
“Đương nhiên là trẫm thương xót cho nàng rồi...” Vệ Cẩn Chân thấy nàng hiểu chuyện như thế, ngay cả lí do cũng tìm xong rồi, sao có thể không vui được, vì vậy hắn đặt khăn xuống bên cạnh chậu nước nóng, sau đó ôm lấy Thủy Tiên, dịu dàng nói vào tai nàng: “Ngày mai trẫm sẽ bảo Triệu Hoàn chọn chút đồ tốt trong khố phòng, đưa cho nàng thưởng thức, hiện giờ nàng đã mệt chưa, mệt rồi thì ngoan ngoãn ngủ cùng trẫm một giấc được không?”
Trong lòng Thủy Tiên có nỗi khổ nhưng không biết nói cùng ai, trên mặt vẫn giữ nụ cười không đổi: “Mệt, nhưng cũng không mệt, nếu hoàng thượng nguyện ý thông cảm cho tần thiếp như thế thì tần thiếp có như thế nào cũng sẽ không mệt.”
Vệ Cẩn Chân nằm bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong ngực, vuốt mái tóc dài như tơ của nàng nói: “Nếu nàng thật lòng thật dạ thì trẫm cũng không phụ nàng. Nàng yên tâm ngủ đi, ngày mai trẫm còn phải lên triều sớm.”
Thủy Tiên đáp một tiếng: “Vâng.”
Ngọn nến sắp cháy hết, sáp chảy nhỏ xuống bên thân nến giống như một tác phẩm nghệ thuật vô cùng thê lương, Phó Thủy Tiên chậm rãi nhắm mắt lại, cho dù trải qua chuyện gì nàng cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn có nhiều chuyện nàng cần phải đối mặt.
Vệ Cẩn Chân đã làm hoàng đế vài chục năm, mỗi sáng sớm đều thức dậy vào một giờ cố định, mà lúc này Thủy Tiên vẫn đang yên ổn ngủ trên tay hắn.
Cánh tay hắn hơi mỏi, dù sao hắn cũng đã để tư thế này cả một đêm, nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy cô gái nhỏ nằm trong ngực mình thì hắn lại có chút không nỡ đánh thức nàng.