Ngày hôm sau, nghe nói Đổng Nguyệt Bình vô cùng vui vẻ vì đã được thăng làm tuyển thị chính thất phẩm. Sau thị tẩm được tấn phong chính là tục lệ từ xưa tới nay của hậu cung triều Đại Thuận, chuyện này cũng không có gì kì lạ, nhưng không biết rằng hoàng thượng thật sự yêu thích Đổng Nguyệt Bình hay nể mặt thái hậu mà lại liên tiếp thưởng rất nhiều đồ cho Nguyệt Minh các.
Dựa theo quy tắc, buổi sáng sau hôm thị tẩm thì Đổng Nguyệt Bình phải đi thỉnh an hoàng hậu, nhưng hiện giờ không có hoàng hậu nên hoàng quý phi nắm giữ hậu cung, Đổng Nguyệt Bình lại ở Diên Khang cung, đáng lẽ nên đi thỉnh an hoàng quý phi mới đúng. Nhưng hoàng thượng lại ra ý chỉ, nói rằng hôm qua Đổng Nguyệt Bình có công thị tẩm, miễn thỉnh an cho nàng ta.
Quả thật hậu cung không có chủ nhân thì cũng không có tục lệ thỉnh an mỗi ngày, nhưng cứ bảy, tám ngày thì hoàng quý phi lại tập hợp mọi người trong hậu cung một lần. Chỉ là hoàng thượng làm như vậy cũng chẳng khác gì bỏ qua mặt mũi của Lư Dĩnh Chi.
Thủy Tiên nghĩ đến khi bản thân tuyển tú, hoàng thượng cũng nói mấy lời kì lạ trước mặt hoàng quý phi, trong lòng nàng âm thầm nghi ngờ, chữ “Thần” trong hiệu của hoàng quý phi là do hoàng thượng vô cùng yêu thích nên mới ban cho nàng ta sao?
Đương nhiên những chuyện này không phải là thứ mà Thủy Tiên nên quan tâm, nàng đã đồng ý với Mạnh Vũ Yên lựa chọn tiết mục trình diễn trong tết Trùng Dương ngày mai nên nàng lập tức đi tìm Như phi mượn một chiếc đàn tranh, đi tới Linh Lương các tìm Mạnh Vũ Yên theo giờ hẹn, chuẩn bị tập duyệt một chút.
Mấy lần đầu, Mạnh Vũ Yên không có cách nào theo kịp tiếng đàn của Thủy Tiên, Thủy Tiên kiên nhẫn chỉ bảo, giảng cho nàng ấy về âm luật, tuy Mạnh Vũ Yên không phải người thông minh, nhưng lại được cái cần cù, vô cùng chịu khó, tập thêm mấy lần, hai người đã phối hợp rất khá.
Bất giác đã sắp đến hoàng hôn, Mạnh Vũ Yên đang vui vẻ nói chuyện thì Lan Thu lại vội vã bước từ bên ngoài vào, sau khi hành lễ lập tức nói: “Tiểu chủ, mau theo ta trở về đi, vừa rồi Triệu công công bên người hoàng thượng tới truyền lời, tối nay lật thẻ bài của tiểu chủ.”
Thủy Tiên kinh ngạc, không phải nàng không đồng ý thị tẩm, chỉ là nàng không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy, huống chi hôm qua là Đổng Nguyệt Bình, hôm nay lại tới phiên nàng, ngày mai lại chính là tết Trùng Dương, ban đầu nàng cho rằng mình có thể tránh khỏi tai tiếng, nhưng hiện giờ xem ra nàng có tránh thế nào cũng không thoát được rồi.
Ngược lại, Mạnh Vũ Yên vô cùng vui mừng: “Chúc mừng tỷ tỷ, tỷ tỷ mau trở về cùng Lan Thu đi, muội sẽ ở đây suy nghĩ lại một chút, ngày mai nhất định không làm cho tỷ tỷ xấu mặt.”
Không ai biết trong lòng Thủy Tiên lúc này đang nghĩ gì, nàng chỉ có thể đi cùng Lan Thu về Vị Ương cung, dựa theo quy tắc trong cung, trước khi kiệu của Càn Thanh cung đến thì nàng phải dùng nước thơm tắm rửa, sau đó mới có thể đi gặp hoàng thượng, đó là lễ nghi bắt buộc của hậu cung.
Đương nhiên, ví dụ như Nhã dung hoa nhận hết sủng ái của hoàng thượng, hoàng thượng đích thân tới Ngưng Vũ tạ của nàng ta cũng là chuyện thường xảy ra.
Mặc dù Thủy Tiên không hề chậm trễ thời giờ nhưng sau khi nàng tắm rửa xong, bước ra ngoài thì kiệu đã dừng trước Vị Ương cung, nhưng chỗ của Vũ Yên cách nàng một đoạn dài hơn nửa hoàng cung, thực sự nàng cũng không có cách nào, cũng không thể thất lễ trước mặt hoàng thượng nên đành bảo Tú Minh đem bạc đã chuẩn bị trước ra đưa cho mấy tên nô tài khiêng kiệu.
Bên này Lan Thu cẩn thận chải một búi tóc đơn giản cho nàng, phía trên chỉ cài một cây trâm bạc hình bươm bướm, trên mặt không dùng phấn trang điểm, lại chọn một chiếc váy hoa màu tím nhạt, sau khi cảm thấy ổn thỏa, nàng mới vịn vào tay Lan Thu, đi lên kiệu.
Càn Thanh cung là tẩm cung của hoàng thượng, phân ra thành Chính Hòa điện và Dưỡng Tâm điện, Chính Hòa điện giống như tên gọi, là nơi để đương kim hoàng thượng phê duyệt tấu chương, gặp gỡ đại thần, mà nơi thị tẩm của phi tần và nghỉ ngơi của hoàng thượng thì được gọi là Dưỡng Tâm điện. Kiệu được bốn thái giám nâng lên, hơi lắc lư một chút, tuy nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của nàng.
Cả ngày trời xanh mây trắng, đến buổi tối lại hơi nổi gió, sau khi Thủy Tiên được đưa vào Dưỡng Tâm điện thì có thái giám tiến đến nói với nàng: “Triệu công công bảo nô tài nói với tiểu chủ một tiếng, chỗ hoàng thượng có mấy tấu chương cần phê duyệt gấp, mời tiểu chủ kiên nhẫn chờ đợi.”
Thủy Tiên dịu dàng cười nói: “Đương nhiên rồi, cực khổ cho công công đã phải tới đây báo tin.”
Tiểu thái giám rất hiền lành, có lẽ là người do Triệu công công tự mình dạy dỗ, gặp ai cũng nở nụ cười: “Nếu chiêu hoa đói bụng thì trên bàn có trà và đồ ăn, nô tài xin phép lui xuống trước.”
Phó Thủy Tiên đồng ý, sau đó cả điện chỉ còn lại một mình nàng, Lan Thu cũng phải ở lại bên ngoài, không được theo vào trong. Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, trong lòng Thủy Tiên hơi bối rối, nàng suy nghĩ về tết Trùng Dương ngày mai, không biết liệu trời có mưa không.
Bởi vì cửa sổ đều mở ra nên gió thổi tung rèm che, rung động không ngừng, Thủy Tiên nhìn một lát, sau đó quay người rót cho mình một chén trà, tự nhủ: “Thật giống như câu thơ năm đó tỷ tỷ đọc cho mình nghe: “Gió thu vào cửa sổ, rèm mỏng khẽ tung bay”
“Ngẩng đầu ngắm ánh trăng, gửi tình xa ngàn dặm.” Sau lưng bỗng vang lên giọng nói của đàn ông, vô cùng chính trực. Thủy Tiên bị dọa sợ, nhưng ngay lập tức đã kịp phản ứng lại, có cung nữ thái giám đứng ngoài cửa, ngoài hoàng thượng ra thì người đàn ông nào có thể đi vào trong này chứ?
Lúc này, nàng cúi người, thành thật nói: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Bàn tay ấm áp nắm chặt tay Thủy Tiên, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Cửa sổ mở ra như vậy thật sự hơi lạnh, đám nô tài đó đúng là không biết làm việc.”
Thủy Tiên không ngờ hoàng thượng lại ân cần như vậy, nàng vội ngẩng đầu lên nói: “Thần thiếp không lạnh, vừa nãy công công còn bảo thần thiếp rằng trên bàn có đồ ăn, thật sự rất tốt.”
Vừa ngẩng đầu một cái, hai người mới thật sự nhìn rõ đối phương. Trong mắt Thủy Tiên, tuy hoàng thượng phía đối diện lớn hơn nàng mười ba tuổi, nhưng tuổi tác lại không hiện rõ trên gương mặt hắn, gương mặt hắn đẹp trai chính trực, mang theo vẻ nho nhã, mắt ngọc mày ngài, bộ dáng bình thản, giống như trời sinh đã có khí chất làm bá chủ thiên hạ.
Mà trong mắt hoàng đế Vệ Cẩn Chân, lúc ở điện tuyển tú hắn đã gặp Thủy Tiên, tuy thời gian ngắn ngủi, nàng lại liên tục cúi đầu nhưng đã đủ khiến người khác giật mình. Thủy Tiên đúng là tuyệt sắc, nhưng lại không có khí thế chèn ép người ta, vẻ đẹp từ bên trong, lại chậm rãi toát ra ngoài.
Vệ Cẩn Chân thấy Thủy Tiên nhìn hắn đến đỏ bừng cả mặt, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, cười nói: “Có phải nàng rất sợ trẫm không?”
Thủy Tiên đỏ mặt là thật, hồi nhỏ nàng thường đối mặt trừng mắt nhìn Mộ Huỳnh Phi, về sau không tiếp tục làm như vậy nữa, nhưng hiện giờ nàng lại đỏ mặt vì nhìn nhau với một người đàn ông xa lạ mà nàng gọi là chồng.
Nhưng Thủy Tiên vẫn biết mình nên nói gì: “Không, tần thiếp không sợ hoàng thượng.”
Vệ Cẩn Chân để nàng ngồi bên cạnh bàn, hắn ngồi ở một bên, cười nói: “Vậy sao nàng không chịu nhìn trẫm?”
“Hoàng thượng, sau khi người nhà biết tần thiếp trúng tuyển thì mẹ đã nói cho tần thiếp biết từ ngày đó trở đi hoàng thượng chính là chồng của tần thiếp...” Thủy Tiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn Vệ Cẩn Chân, tuy dáng vẻ có chút do dự nhưng cuối cùng nàng vẫn can đảm nói tiếp: “Tối nay, thân thể và trái tim tần thiếp sẽ triệt để giao cho hoàng thượng, tần thiếp chưa từng trải qua chuyện như vậy nên tần thiếp đỏ mặt, bởi vì tần thiếp cảm thấy có chút... xấu hổ.”
Lúc đầu Vệ Cẩn Chân chỉ cảm thấy Thủy Tiên xinh đẹp, hành động lại đúng mực, bởi vì có mối quan hệ với gia đình nàng nên để nàng trong hậu cung coi như một bình hoa cũng không tệ, nếu nhà họ Phó có gì không ổn, còn có thể dùng nàng để kìm chế bọn họ.
Nhưng không ngờ rằng lời nói này của Phó Thủy Tiên lại có sự xấu hổ của người lần đầu tiên trở thành phụ nữ, có sự thành thật mà người khác không có, lại còn có chút to gan, khiến hắn cảm thấy rất mới mẻ: “Xem ra tin đồn thiếu sư cưng chiều nàng từ nhỏ quả không sai.”
Thủy Tiên hoảng hốt hỏi: “Tần thiếp đã làm sai điều gì rồi sao? Nhưng tần thiếp cũng đâu có vì được cưng chiều mà kiêu ngạo đâu chứ?”
Vệ Cẩn Chân lắc đầu, tiếp tục cười: “Không phải như vậy, trước mặt trẫm mà nàng có thể thành thật nói chuyện như vậy là rất tốt, e là thiếu sư cũng không ngờ sẽ cưng chiều nàng ra thế này, nhưng như vậy cũng chưa hẳn đã không tốt...”
Phó Thủy Tiên cảm thấy hình như bản thân đã vượt qua ải này rồi, dường như hoàng thượng cũng không thật sự muốn làm khó nàng, nhưng nàng cũng không tránh khỏi đau lòng, hiện giờ mỗi bước đi của nàng đều không thể làm theo ý mình được nữa.
Nàng im lặng một lúc, sau đó cẩn thận nói với hoàng thượng: “Câu nói này của hoàng thượng, tần thiếp nghe không hiểu.”
Vệ Cẩn Chân cười lớn tiếng, cầm chặt tay nàng: “Nghe không hiểu cũng tốt, trước khi nàng rời khỏi nhà để vào cung thì người nhà nàng còn dặn dò gì nữa?”
Phó Thủy Tiên cắn môi một cái, bỗng nhiên đứng dậy hành lễ cúi người, Vệ Cẩn Chân ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
“Bẩm hoàng thượng, trong nhà tần thiếp coi trọng nhất là lễ nghĩa, nhưng lời tiếp theo của tần thiếp có thể sẽ khiến cho hoàng thượng không vui, vì vậy tần thiếp muốn được thỉnh tội trước.”
Vệ Cẩn Chân vô cùng hứng thú, gật đầu ra hiệu cho nàng nói tiếp.
“Mẹ tần thiếp tuy nói như vậy, nhưng trong lòng bà ấy rất buồn, suốt ngày khóc thầm, chỉ có lúc vội vàng chuẩn bị đồ đạc cho tần thiếp mới tạm quên đi nỗi buồn này...” Thủy Tiên biết những lời mình nói đều là sự thật, nếu như hoàng thượng muốn thăm dò thì đều có thể tra ra được: “Mẹ tần thiếp không phải có ý ghét bỏ gì, mà bởi vì tần thiếp phải vào cung, không biết lúc nào mới có thể gặp lại được. Vừa rồi hoàng thượng hỏi người nhà còn dặn dò gì không, họ chỉ dặn tần thiếp đừng nhớ nhung người nhà, phải toàn tâm toàn ý chăm sóc cho hoàng thượng. Tuy cha mẹ khó chịu, nhưng bọn họ đều rõ ràng rằng, trên thế gian này chỉ có thật lòng mới có thể đổi lấy sự thật lòng...”
Vệ Cẩn Chân nhíu mày, Thủy Tiên lại một mực cúi đầu, chưa từng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn biết đây là quy củ của Phó gia, không thể thăm dò vẻ mặt thánh thượng trong lúc đang trả lời, trước mặt hắn, Phó Tùng Nguyên cũng làm như thế.
“Nàng ngẩng đầu lên.”
Thủy Tiên nghe lệnh, lúc này mới ngẩng đầu. Trông thấy chân mày Vệ Cẩn Chân nhíu lại, lúc này nàng mới âm thầm kinh hãi, nàng sợ rằng bản thân đã nói quá lời, khiến cho hoàng thượng không vui, ai ngờ lời tiếp theo của Vệ Cẩn Chân lại là: “Nàng muốn sự thật lòng của trẫm sao?”
Thủy Tiên dùng dáng vẻ thành thật trả lời: “Muốn, nhưng đầu tiên tần thiếp phải làm tốt trách nhiệm của mình đã.”
Vệ Cẩn Chân cười một tiếng, không ai biết suy nghĩ ẩn chứa sau nụ cười này của hắn là gì: “Được, trẫm sẽ nhìn xem nàng làm thế nào, trẫm cũng tin rằng con gái cưng do thiếu sư dạy dỗ sẽ không để cho trẫm thất vọng.”
Thủy Tiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng biết mấy câu nói này không thể gỡ bỏ lớp phòng bị của hoàng thượng, nhưng nàng nhất định phải cố gắng đi theo hướng này.
Lời nói vừa rồi cũng không hoàn toàn là nói dối, nàng cũng vốn định thành thật đối đãi với hoàng đế, hoàng đế không tin tưởng Phó gia thì nàng càng phải cố gắng hơn, không lộng quyền, không chuyên sủng, không quấy phá khiến cho hậu cung không yên, dùng cách này để hoàng đế tin tưởng lòng trung thành của Phó gia. Tuy tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng rõ ràng hôm nay hoàng đế chịu nghe những lời này thì cũng coi như một mở đầu tốt đẹp đối với kiếp sống trong hậu cung này của Thủy Tiên rồi.