Nhưng Thủy Tiên rất cảnh giác, nàng vẫn nhớ chính mình phải phục vụ hoàng đế trước khi lên triều. Cả một đêm ngủ không sâu, lúc này cánh tay hoàng đế khẽ cử động, nàng lập tức tỉnh lại: “Hoàng thượng, đến giờ lên triều sớm rồi sao?”
Vệ Cẩn Chân ấn nhẹ vào mũi nàng một cái, đứng dậy nói: “Ừm, đợi lát nữa Triệu Hoàn sẽ đến thúc giục, ban đầu trẫm vốn không muốn đánh thức nàng, nhưng nàng lại ngủ không sâu giấc, trẫm mới cử động nhẹ một chút đã tỉnh rồi.”
Thủy Tiên cười ngọt ngào: “Hoàng thượng có lòng như vậy tần thiếp vô cùng vui vẻ, chỉ là sau khi tần thiếp hầu hạ hoàng thượng lên triều còn phải đi bái kiến quý phi nương nương nữa, vẫn nên dậy sớm một chút thì hơn.”
Vừa mới sáng sớm tỉnh dậy, ai không muốn nhìn thấy một nụ cười vui vẻ chứ? Tâm trạng của Vệ Cẩn Chân tốt hơn rất nhiều, lại nghĩ về quyết định không tấn phong chức vị cho Phó Thủy Tiên tối qua có phải có chút sai lầm rồi không, nhưng dù sao hắn cũng là hoàng đế, mỗi lời nói ra đều là miệng vàng lời ngọc, ý nghĩ kia chỉ thoáng qua trong lòng hắn một chút, sau đó nhanh chóng không nghĩ đến nữa.
Triệu Hoàn nhìn thời gian, sau đó dẫn thái giám và cung nữ vào hầu hạ, không ngờ Phó chiêu hoa lại nhanh tay như vậy, hoàng thượng đã được hầu hạ xong xuôi.
Triệu Hoàn đứng một bên chờ đợi ý chỉ tấn phong cho chiêu hoa, ai ngờ hoàng thượng lại nói: “Ngươi sửa soạn chiếc váy gấm được thêu bằng chỉ bạc lần trước tiến cống và một bộ trang sức bằng ngọc quý, sau đó tìm một số đồ vật mới lạ, kiểm tra cẩn thận, lát nữa đưa đến chỗ chiêu hoa.”
Trong lòng Triệu Hoàn cảm thấy vô cùng kì lạ, nói hoàng thượng sủng ái Phó chiêu hoa, thì tại sao lại không hề tấn phong, nhưng nếu nói không sủng ái thì tại sao lại chọn những hàng thượng phẩm này chứ? Chỉ là Triệu Hoàn đã đi theo hoàng thượng nhiều năm như vậy, đã sớm tạo thành thói quen rồi: “Chúc mừng chiêu hoa, mấy thứ này đều là thứ hoàng thượng yêu thích, váy gấm này càng là vật có một không hai trong thiên hạ.”
Trong mắt Thủy Tiên có làn sóng khẽ chuyển động, khẽ cúi người xuống: “Tần thiếp cảm ơn hoàng thượng.”
Trong mắt Vệ Cẩn Chân hình như cũng có chút tình nghĩa, trước mặt là mỹ nhân đã chịu ấm ức vì không được tấn phong thì hắn cũng không ngại tốt với nàng ở phương diện khác hơn một chút, vì vậy dịu dàng nói: “Mấy thứ đồ này đều nho nhã cao quý, rất thích hợp với nàng. Đêm nay có tiệc, nàng hãy mặc quần áo mới để trẫm xem thử.”
Thủy Tiên đồng ý, hành lễ nói: “Cung tiễn hoàng thượng.” Vệ Cẩn Chân vỗ về lưng nàng, sau đó dẫn theo Triệu Hoàn rời đi.
Thủy Tiên thở phào một hơi, cuối cùng thì một đêm cũng trôi qua thuận lợi, không xảy ra bất cứ sai lầm gì, trong lòng hoàng đế cũng có ấn tượng không tệ với nàng.
Tinh thần căng thẳng cũng được thả lỏng, Thủy Tiên cảm nhận được sự đau nhức chưa từng có của cơ thể. Lan Thu từ ngoài tiến vào: “Tiểu chủ, kiệu do hoàng thượng chuẩn bị đã dừng ở trước cửa rồi, chúng ta lập tức trở về sao?”
Thủy Tiên gật đầu: “Ừm, mau trở về, ta phải thay quần áo, lát nữa còn phải đi gặp hoàng quý phi nữa.”
Lan Thu rất quan tâm đến nàng, mặc dù không có ý chỉ tấn phong nhưng nàng ấy cũng sẽ không hỏi, mà chỉ cố gắng hầu hạ, đi đến Tương Phú điện của Vị Ương cung, đợi Thủy Tiên thay xong quần áo, nàng mới nói với Lan Thu: “Ngươi đã trông coi một đêm nhất định là rất mệt mỏi, hiện giờ hãy đi ngủ đi, buổi tối còn phải theo ta đi dự tiệc, hiện giờ để Tú Minh và Tiểu Thuận Tử đi theo ta là được rồi.”
Lan Thu có chút lo lắng: “Tú Minh rất cẩn thận nhưng lại không quá quen thuộc lối đi trong cung, để tránh phạm sai lầm thì nô tỳ vẫn nên đi theo tiểu chủ...”
Thủy Tiên biết Lan Thu rất quan tâm đến nàng, nhưng chính vì cảm kích sự quan tâm này nên nàng mới muốn Lan Thu được nghỉ ngơi thật tốt, vì vậy trấn an nói: “Không sao đâu, một mình ta qua bái kiến hoàng quý phi là được, nương nương là người rộng lượng, lại có Tiểu Thuận Tử dẫn đường, ta không xảy ra sơ suất gì được đâu, ngươi đi nghỉ đi.”
Lan Thu cúi người hành lễ, trong mắt có chút cảm động: “Vâng.”
Trong Loan Ly điện ở Diên Khang cung, Lư Dĩnh Chi đã thức dậy, nghe Lăng Hạ nói hoàng thượng không tấn phong cho Thủy Tiên làm uyển nghi tòng tứ phẩm, khóe miệng nàng ta hơi cong lên, lại nghe nói Thủy Tiên đang ở ngoài điện chờ thỉnh an, vì vậy nói với Lăng Hạ: “Nàng ta đúng là rất hiểu chuyện, cho nàng ta vào đi.”
Tiểu Thuận Tử đứng ở ngoài cửa, Tú Minh theo Thủy Tiên vào chính điện chờ đợi, một lúc sau Lư Dĩnh Chi mới tới: “Để chiêu hoa đợi lâu rồi.”
Phó Thủy Tiên vội vàng hành lễ: “Tần thiếp tham kiến nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Bởi vì đây không phải là lần đầu gặp mặt nên chỉ cần dùng lễ nghi bình thường là được, hoàng quý phi cũng không làm khó nàng, dịu dàng hỏi: “Hôm qua hầu hạ hoàng thượng, hôm nay lại dậy sớm như vậy có quen không?”
“Bẩm hoàng quý phi, hầu hạ hoàng thượng và thỉnh an nương nương là bổn phận của tần thiếp.”
Lư Dĩnh Chi gật đầu tán thưởng: “Bổn cung biết ngươi luôn hiểu lễ nghi, đây là điểm tốt của ngươi, cố gắng gìn giữ, đừng làm mất nó. Bây giờ ngươi đã là người phụ nữ của hoàng thượng, đương nhiên phải vì hoàng gia sinh con đẻ cái, nối dõi huyết mạch, không thể sinh lòng đố kị, mọi chuyện đều phải nghĩ cho hoàng thượng.”
Thủy Tiên rời khỏi ghế, Tú Minh vội vàng đi theo nàng, cùng nhau cúi người hành lễ, cung kính nói: “Tần thiếp ghi nhớ lời dạy bảo của hoàng quý phi nương nương.”
Lư Dĩnh Chi nở nụ cười lạnh nhạt: “Bổn cung không giữ ngươi nữa.”
“Vâng, tần thiếp xin cáo lui.” Quả nhiên, giống như suy nghĩ của Phó Thủy Tiên, người ta là chủ tử ở vị trí cao, căn bản sẽ không so đo cùng một chiêu hoa nho nhỏ “không được sủng ái” như nàng, tuy nói hôm nay là tết Trùng Dương, sẽ không tránh được bị người ta châm chọc vài câu, nhưng dù vậy thì vẫn tốt hơn là bị người có quyền lực nhằm vào.
Tú Minh chững chạc tới mấy thì vẫn còn chút tính nết trẻ con, vừa đi ra khỏi Diên Khang cung đã tươi cười, nói với Thủy Tiên và Tiểu Thuận Tử: “Em không ngờ hoàng quý phi nương nương lại dịu dàng nhã nhặn như vậy.”
Mấy ngày nay Tiểu Thuận Tử cũng đã quen thuộc với Tú Minh, nghe vậy cũng cười nói: “Nhìn dáng vẻ này của cô nương thì có vẻ như mọi chuyện đều thuận lợi, nô tài cũng yên lòng.”
Chủ tớ ba người đều có tuổi tác gần nhau, cho nên cả đường đều vui vẻ nói chuyện, rất nhanh đã nhìn thấy cửa Vị Ương cung, xa xa còn có một đội thị vệ tuần tra đi về phía bên này. Đây là chuyện thường xảy ra, mấy ngày nay Thủy Tiên đã tạo thành thói quen rồi. Thị vệ đi qua rất nhanh, Thủy Tiên lập tức đứng sang bên cạnh nhường đường.
Thị vệ dẫn đầu thấy nàng lạ mặt, không dám xưng hô lung tung, chỉ suy đoán nàng là phi tần mới vào cung, vì vậy cúi đầu hành lễ: “Tham kiến tiểu chủ.”
Thủy Tiên gật đầu, bình tĩnh nói: “Không cần đa lễ.”
Sau khi nàng nói xong thì những người khác cũng không ai nói gì, thị vệ dẫn mọi người đi lướt qua nàng. Đột nhiên, Thủy Tiên trợn to mắt, bởi vì trong đám người kia nàng nhìn thấy một người không muốn bị giam cầm trong hoàng thành, một người đã từng tuyên bố muốn đi ra chiến trường, Mộ Huỳnh Phi. Lúc này hắn cũng im lặng nhìn nàng, ánh mắt nhìn nhau như có hàng nghìn điều muốn nói, nhưng lại không thể nói ra thành lời.
Hai người đi lướt qua nhau rất nhanh, Tú Minh cũng nhìn thấy tiểu công tử Mộ gia, nàng ấy vô cùng kinh ngạc, trong lòng cũng cảm thấy bất an, nàng ấy biết tiểu thư nhà mình và tiểu công tử Mộ gia có tình xưa nghĩa cũ, nhưng không biết tiểu thư đã buông bỏ đoạn tình cảm này chưa, vì chưa từng thấy tiểu thư nhắc tới. Lần này chỉ bỗng chợt gặp thoáng qua nhau nhưng Tú Minh cũng cảm thấy tinh thần của tiểu thư nhà mình thay đổi.
Thủy Tiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù thế nào nàng cũng không thể ở giữa đường mà không kìm chế được bản thân như vậy, huống chi bên người còn có một Lữ Tùng Thuận, nhìn thì có vẻ trung thành nhưng cũng không biết có phải là nội gián do người khác cài vào hay không, vì vậy nàng đành cất bước lên, bình tĩnh đi về phía Vị Ương cung.
Lan Thu đang nghỉ ngơi, sau khi trở về Tiểu Thuận Tử cũng nói tiểu chủ đã vất vả, thừa dịp chưa tới giờ ăn trưa, có thể nghỉ ngơi một lát nên bèn lui xuống, lúc này Tú Minh mới hỏi tiểu chủ: “Tiểu thư, đó là tiểu công tử Mộ gia sao?”
Người yêu có sự tồn tại đặc biệt trong nàng, sao Thủy Tiên có thể không nhận ra chứ? Tuy câu hỏi này của Tú Minh rất kì lạ, nhưng đó cũng là một loại nhắc nhở âm thầm. Thủy Tiên nói: “Cho dù có phải hay không thì cũng không liên quan tới chúng ta.”
Tú Minh chậm rãi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Vâng.”
Nhưng trong lòng Thủy Tiên vẫn bị chấn động, Mộ Huỳnh Phi là người thế nào, lại có gia cảnh như thế nào, sao hắn lại chịu tủi nhục vào cung làm thị vệ chứ? Thủy Tiên không dám nghĩ sâu hơn nữa...
Từ ngày Mộ Huỳnh Phi rời khỏi Phó gia, trong lòng vô cùng nặng nề, trùng hợp hôm sau hắn biết tin từ chỗ cha hắn rằng đương kim thánh thượng muốn lựa chọn ngự tiền thị vệ trong đám con cháu nhà quyền thế, ý của Mộ Long là con trai cả thì sức khỏe yếu ớt, con trai thứ lại là người tài, bây giờ đang thời buổi thái bình, nếu có thể đến ngự tiền làm việc cũng coi như được rèn luyện.
Ai ngờ khi hoàng thượng đồng ý gặp Mộ Huỳnh Phi một lần thì Mộ Huỳnh Phi lại thẳng thắn đáp lại: “Con cháu nhà quyền thế đều nhờ bề trên che chở, thần lại muốn đi lên từ chức vụ nhỏ nhất, nếu làm tốt, được thánh thượng khen ngợi thì mới là bản lĩnh của thần, nếu như làm không tốt thì thần cũng không có mặt mũi làm ngự tiền thị vệ.”
Mộ Long thấp giọng nói: “Làm càn!” nhưng Vệ Cẩn Chân lại khá là tán thưởng cốt khí của chàng trai trước mặt. Nếu Mộ Huỳnh Phi đã nói như vậy thì hắn cũng sẽ vui vẻ đồng ý: “Nếu đã thế thì trước tiên ngươi hãy đi theo Lưu Anh làm việc đi.”
Lưu Anh chính là thống lĩnh cấm quân, cùng xuất thân võ tướng như Mộ Long, mặc dù không có quan hệ sâu xa gì nhưng cũng là người cùng chung chí hướng, vì vậy vừa nhìn thấy Mộ Huỳnh Phi đã hô lên: “Cháu ngoan!”
Đội tuần tra trong cung vốn đều là một tên đội trưởng dẫn theo mấy thị vệ bình thường, xuất thân như Mộ Huỳnh Phi hoàn toàn không cần làm chuyện như vậy, nhưng hắn lại khăng khăng muốn làm từ vị trí thấp nhất đi lên, cho nên Lưu Anh cũng bất đắc dĩ, đành cho hắn một chức thị vệ.
Ở trong cấm cung mấy ngày, hắn đã đi qua Vị Ương cung không ít lần, nhưng không biết có phải do thời gian không thích hợp hay không mà người trong lòng hắn lại chưa từng xuất hiện.
Đêm qua hắn nghe mấy thị vệ trực ban nói hôm nay hoàng đế lật thẻ bài thị tẩm của Phó chiêu hoa mới vào cung, thị vệ kia tin tức vô cùng nhanh nhạy, còn hỏi hắn: “Nghe nói vị Phó chiêu hoa kia vô cùng xinh đẹp, Mộ Huỳnh Phi, không phải ca ca ngươi đã cưới tỷ tỷ nàng ta sao, chắc hẳn hai người đã từng gặp mặt, nàng ta có đẹp thật không?”
Bình thường những thị vệ này đều cùng làm việc với nhau, công việc tuần tra hậu cung vô cùng nhàm chán, mọi người đối xử với nhau như huynh đệ, dù hắn là con trai của đại tướng quân thì cũng không ai bài xích, có tin đồn thú vị cũng nói cho hắn nghe một chút. Mộ Huỳnh Phi biết lời này không hề có ác ý, nhưng đối với hắn thì lại chẳng khác nào đâm thẳng vào tim gan.
“Nam nữ khác biệt, ta chỉ gặp mặt tiểu chủ khi còn bé mà thôi, nhưng tên tiểu chủ đã nổi khắp kinh thành, lời này có lẽ có một nửa là thật.”
Đêm dài đằng đẵng, một chấm nhỏ chói mắt lấp ló trên bầu trời, Mộ Huỳnh Phi thức trắng cả đêm, hắn biết ngay dưới bầu trời này, Thủy Tiên đang ở trong Dưỡng Tâm điện, hầu hạ một người đàn ông mà nàng không yêu.
Hai tay Mộ Huỳnh Phi nắm chặt lại, vào cung làm thị vệ cũng không phải kế lâu dài, Thủy Tiên hiện giờ còn chưa đứng vững trong hậu cung, cho nên có người ở trong cung chăm sóc cũng là chuyện tốt, đợi sau này, bản thân hắn nhất định phải cố gắng gấp bội, chờ hắn có bản lĩnh chỉ điểm giang sơn xã tắc thì mới có thể bảo vệ nàng cả đời.
Hôm nay hắn có thể gặp mặt Thủy Tiên một lần cũng là niềm vui ngoài ý muốn. Sắp đến buổi tiệc tết Trùng Dương rồi, công việc tuần tra phòng bị trong cung hơi vội vã, nhưng dù chỉ là một cái liếc nhìn ngắn ngủi, cũng có thể tăng thêm vô số ý nghĩ trong lòng của một thiếu niên.