Lúc này chàng trai nổi danh gần xa đang ở ngay trước mặt mình, thấy ý của hoàng thượng là muốn ghép đôi mới mình. Trái tim của Vệ Chi Ngân như nổi trống, nhìn hắn đi lên hành lễ, dáng vẻ hiểu biết lễ nghĩa mà uy nghiêm, toàn bộ Du Châu không ai có thể sánh với hắn. Chỉ trong nháy mắt như thế, Mộ Huỳnh Phi rơi vào mắt của Vệ Chi Ngân, về sau sợ rằng sẽ không có ai có thể lọt vào mắt nàng nữa.
Ngay cả Bình vương phi Ngô thị lúc này cũng lặng im, quan sát tỉ mỉ chàng trai đi theo bên cạnh cha, cơ thể thẳng tắp như ngọc, khiến người ta vừa lòng chính là từ ăn nói đến khí chất, Ngô thị cảm thấy con gái mình gả cho hắn cũng không phải là ấm ức gì.
Vệ Cẩn Chân tự có tính toán của riêng mình, Phó Tùng Nguyên là người đứng đầu quan văn, hắn muốn ngầm đề phòng, Mộ Long nắm giữ binh quyền, hắn càng phải đề phòng. Bình vương ở Du Châu xa xôi, không chút quyền thế so với người làm quan trong triều, con gái của hắn chỉ có danh hiệu quận chúa, gả cho ai thì cũng chỉ có tác dụng ít ỏi, huống chi con gái ở kinh thành, Bình vương càng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Vệ Cẩn Chân làm vậy có rất nhiều mặt tốt, lúc đó Thủy Tiên vào cung cũng tính toán như vậy, càng quen việc dễ làm.
Mộ Long chưa kịp phản ứng không biết hoàng thượng gọi ông lên là vì việc gì, chỉ nghe thấy Vệ Cẩn Chân quay đầu hỏi thái hậu bên cạnh: “Mẫu hậu, người nhìn xem hai người có phải một đôi trai tài gái sắc hay không?”
Thái hậu đương nhiên theo ý của hoàng đế, cười híp mắt gật đầu: “Ai gia nhìn hai đứa trẻ này đều rất tốt, dáng dấp tính cách đều rất tương xứng. Cũng không biết bọn nhỏ có cam tâm tình nguyện không.”
Thủy Tiên ngồi trong bữa tiệc, rốt cuộc có thể quang minh chính đại nhìn Mộ Huỳnh Phi, nhưng nàng rất rõ ràng, sau ngày hôm nay, Mộ Huỳnh Phi cũng là người “có chủ” rồi, vì gia tộc, hắn nhất định sẽ không từ chối hoàng thượng.
Vệ Chi Ngân thấy thái hậu hỏi thái độ của nàng, đã mắc cỡ đỏ bừng mặt, trốn trong lòng Tường Huệ Thái phi nhẹ nhàng nói: “Chi Ngân nghe phụ vương và mẫu phi.”
Tường Huệ Thái phi đương nhiên mừng rỡ thúc đẩy hôn sự này, ai không biết Mộ Long được hoàng thượng coi trọng, Mộ Huỳnh Phi cũng bắt đầu làm việc ở ngự tiền, dù có lấy công chúa cũng không tính là bẽ mặt. Mà Bình vương Vệ Cẩn Vũ cũng rất hài lòng, con gái từ nhỏ đều là nuôi cho nhà người khác, gả cho một chàng trai thoạt nhìn vô cũng tử tế ở kinh thành là chuyện tốt, không có gì đáng nói.
Bình vương phi cũng không phản bác nữa, khẽ gật đầu bằng lòng.
Vệ Cẩn Chân ngồi nơi cao, ôn hòa hỏi: “Huỳnh Phi, ngươi nghĩ thế nào?”
Trong lòng Mộ Long rơi “lộp bộp”, ông biết trong lòng con trai của mình lòng chỉ có một mình Phó Thủy Tiên nên chọn vợ cho hắn đều để từ từ, ai cũng không dám ép, ai ngờ hôm nay chuyện này đã đến trước cửa trong nháy mắt.
Mộ Huỳnh Phi tiến lên một bước, nói: “Thần là võ nhân, không xứng với quận chúa.”
Vệ Cẩn Chân cười to, nói với Mộ Long: “Đứa con trai này của ngươi khiêm nhường quá, trong kinh thành ai mà không biết Mộ Huỳnh Phi công tử mười mấy tuổi văn võ song toàn.”
Mộ Long cười theo, chắp tay nói: “Hoàng thượng khen nhầm rồi.”
Vệ Cẩn Chân lại hỏi dồn: “Huỳnh Phi, ngươi nói xem, có đồng ý cưới Bình vương quận chúa làm vợ hay không?”
Mộ Huỳnh Phi thấy lần này không tránh được, đành quỳ xuống, dập đầu nói: “Được hoàng thượng ban hôn là phúc của thần, nếu cha mẹ không có ý kiến, thần xin tạ ân điển của hoàng thượng.”
Hoàng thái hậu cũng góp vui, khen: “Là một đứa trẻ hiếu thuận, biết nghe lời cha mẹ, như vậy đi, ai gia sẽ làm mai cho ngươi, sai Khâm Thiên giám chọn ra ngày lành, quang minh chính đại gả cô nương Vệ gia của chúng ta cho tiểu công tử Mộ gia, không biết Mộ tướng quân có cho ai gia thể diện này không?”
Mộ Long thấy chuyện đã định, vội vàng quỳ xuống tạ ân: “Lời này của thái hậu vi thần không gánh nổi. Nếu có thái hậu đảm bảo, với Mộ gia mà nói chính là vinh quang to lớn.” Sau đó lại hàn huyên cùng Bình vương và Bình vương phi, nhìn bề ngoài thực sự là vui vẻ hòa thuận. Đợi Mộ Long đưa con trai quay về chỗ ngồi, quần thần đều biết việc vui này, từng tốp người nâng chén rượu chúc mừng.
Thủy Tiên đã ngồi tại chỗ, không thể động đậy, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng thực sự đến lúc này, nỗi đau đó không có cách nào miêu tả, nàng đã thường xuyên ép buộc mình phải buông bỏ tình cảm này, nhưng lúc thực sự đối mặt, tình cảm mười năm nay đâu dễ dàng lãng quên như vậy. Nỗi đau nơi trái tim không ngừng nhắc nhở nàng, đến lúc này, nàng vẫn yêu Mộ Huỳnh Phi.
Huống chi, nàng thấy rất rõ ràng lúc Mộ Huỳnh Phi bái tạ, hắn từ từ nhắm hai mắt. Mười năm tình cảm, Thủy Tiên hiểu rằng biểu cảm đó của Mộ Huỳnh Phi chính là tuyệt vọng.
Có người tới mời rượu, Mộ Huỳnh Phi cũng không từ chối, tất cả đều uống một hơi cạn sạch. Tất cả mọi người nói Mộ tiểu công tử anh hùng khí khái, lại gặp chuyện vui nên mới hào phóng như vậy, giơ ngón tay cái khen, Mộ Long lại biết con của mình chưa bao giờ là người thích uống rượu, cũng không biết uống rượu, lần này được ban hôn là thực sự hết hy vọng rồi.
Mộ Huỳnh Phi có thể uống từng ngụm mượn rượu giải sầu, Thủy Tiên còn có thân phận, chỉ có thể tự rót tự uống, lại có mùi vị khó tả.
Vũ Yên thấy không đúng, nét mặt lộ vẻ lo lắng, đến nâng chén, cẩn thận nói: “Tỷ tỷ, hôm nay sao lại uống rượu? Chúng ta là nữ quyến, vì bảo dưỡng cơ thể, uống chút trà là được rồi.”
“Ta, ta vui, Vũ Yên,” Thủy Tiên hơi say, đôi mắt long lanh như nước mùa thu phản chiếu ánh nến: “Để cho ta uống đi, nhìn thấy phụ thân mạnh khỏe, ta thực sự rất vui. Mà Mộ tiểu công tử là thế huynh của ta, hôm nay hắn được hoàng thượng ban hôn, đây là ân điển lớn biết bao. Một trong bốn niềm vui lớn của đời người, động phòng hoa chúc, đề tên bảng vàng, muội nói ta có nên mừng thay cho hắn hay không?”
Vũ Yên giật mình, có chút lo âu đỡ lấy Thủy Tiên: “Tỷ tỷ có vẻ hơi say, quả thật đây đúng là việc vui, nhưng uống rượu quá nhiều, thất lễ trước điện là chuyện nhỏ, nếu rượu tích tụ trong cơ thể sẽ không tốt, chi bằng muội đưa tỷ tỷ ra ngoài tản bộ một chút, giải rượu nhé?”
Dứt lời, nàng trực tiếp bảo Lan Thu cùng nhau đỡ Thủy Tiên đi ra ngoài.
Phi tần trong yến hội rời chỗ là chuyện thường, có vài người uống canh giải rượu, có vài người thay y phục, hoàng thượng thái hậu cũng sẽ không hỏi nhiều, nhưng ánh mắt Mộ Huỳnh Phi không rời khỏi Thủy Tiên, lúc này thấy nàng rời đi, trong lòng lo lắng, mượn cớ đi vệ sinh, cũng ra khỏi chính điện.
Vũ Yên bồn chồn trong lòng, tuy nàng hơi chậm chạp, là người thân cận nhất bên cạnh Thủy Tiên, nàng cảm thấy hôm nay Thủy Tiên không đúng lắm, sợ rằng có liên quan đến việc Mộ tiểu công tử đính hôn, đây là chuyện rất lớn, nàng không thể để Thủy Tiên dính vào chuyện này, vì vậy trực tiếp nói: “Ta và uyển nghi muốn nói vài lời riêng, cũng không đi xa mà ở gần chính điện thôi. Lan Thu, ngươi về chỗ ngồi trước đi, nếu hoàng thượng hỏi cũng dễ đáp lời.”
Lan Thu có chút lo lắng, có điều Thủy Tiên cũng muốn yên tĩnh một lúc, cũng nói: “Đi đi, Lan Thu, ta không sao, ta cũng có chuyện muốn nói với Mạnh mỹ nhân.”
Tiểu chủ lên tiếng, Lan Thu đành phải trở về.
Lúc này Vũ Yên mới cẩn trọng nắm tay Thủy Tiên, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ khó chịu vì chuyện của Mộ tiểu công tử chuyện sao?”
Thủy Tiên lắc đầu, nàng còn giữ vững lý trí, đương nhiên không thể thừa nhận chuyện như vậy: “Muội muội suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ đơn thuần vui vẻ vì người nhà, vì bằng hữu.”
Vũ Yên có lòng nghi ngờ, nhưng nàng thấy Thủy Tiên nói như vậy, cũng gật đầu: “Bất luận là gì, tỷ tỷ nhất định phải cho là như thế, nếu không... nói ra chính là tội lớn.”
Thủy Tiên bị gió lạnh bên ngoài thổi, cả người tỉnh táo hơn rất nhiều, thở dài, cảm kích nói: “Đa tạ muội muội kéo ta đi ra, nếu vừa rồi vẫn ở nội điện, bị người khác nhìn ra điều gì không nên thì sẽ không tốt.”
Vũ Yên ngây thơ cười, đối với nàng mà nói, chỉ cần tỷ tỷ không sao, muốn nàng làm gì cũng được.
Hai người đang định dắt tay cùng nhau trở về, quay người lại thấy Mộ Huỳnh Phi đang đứng trên nền tuyết phía sau. Thủy Tiên bỗng chốc nghẹn lời, không thốt ra được câu nào, Vũ Yên cũng kinh ngạc, nhưng Thủy Tiên đã rối loạn, nàng càng không thể loạn, sau khi Mộ Huỳnh Phi hành lễ, nàng cũng gật đầu: “Mộ tiểu công tử.”
Thủy Tiên không nói, kéo Vũ Yên về phía chính điện, Vũ Yên lại kéo tay Thủy Tiên ra, cười nói với Mộ Huỳnh Phi: “Ta cùng tỷ tỷ đi ra ngoài cho tỉnh rượu, thấy cây tùng bên kia có vương băng tuyết rất đẹp mắt, định đi ngắt vài cành, nhưng tỷ tỷ không ai chăm sóc, Mộ thị vệ tới thật đúng lúc, ngươi giúp ta trông tỷ tỷ một lát, ta đi một chút sẽ quay lại.”
Huỳnh Phi mới định nói, Mạnh Vũ Yên đã xoay người đi xa.
Thủy Tiên hiểu hết, Vũ Yên đã nhận ra sự khác thường, muốn cho mình và hắn không gian nói chuyện, có thể sau đó mới thực sự buông bỏ được. Thấy Vũ Yên đứng xa xa giúp bọn họ canh xem có người tới hay không, Thủy Tiên cũng không muốn phụ tâm ý của nàng ấy, mỉm cười: “Huỳnh Phi.”
Cách xưng hô như thế đã lâu lắm rồi không phát ra từ miệng Thủy Tiên, Huỳnh Phi thấy người trước mắt vẫn là dáng vẻ mà mình đã từng yêu nhất, hai gò má ửng đỏ vì uống rượu và gió lạnh, vô cùng rực rỡ trong tuyết. Ánh mắt của nàng đẹp như vậy, chỉ cần nhìn thêm, toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn sẽ bị hút vào sắc đen sâu lắng ấy.
“Tiên, Tiên muội muội, ta sắp cưới vợ rồi.” Biết hai người không có nhiều thời gian bên nhau, Mộ Huỳnh Phi thốt ra câu này.
Thủy Tiên vẫn cười nhẹ: “Muội biết, có thể chính miệng chúc Phong ca ca trăm năm hòa hợp, cầm sắt hòa âm chính là tâm nguyện của muội.”
Mộ Huỳnh Phi nhìn nàng: “Có thể nghe được những lời này của Tiên muội muội, trong lòng ta đều đã hiểu.”
Thủy Tiên đứng giữa băng tuyết, tràn đầy khí chất khuynh thành: “Giữa chúng ta thực sự là hữu duyên vô phận, từ sau khi tuyển tú vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện tử tế với huynh, kỳ thực nói ra tất cả cũng không là gì. Kiếp này không thể ước hẹn bạc đầu là số mệnh của chúng ta, huynh và muội đều nên thương người trước mắt.”
Mộ Huỳnh Phi kiềm chế cổ họng khô khốc: “Ta vẫn như trước đây, tất cả nghe theo muội. Bây giờ có nói tâm ý hay không thì chỉ thêm nực cười và phiền não, muội ở trong hậu cung nhất định phải mạnh khỏe, cả đời này ta chỉ mong như thế, thấy muội bình an là tâm nguyện duy nhất của ta.”