Phó Thủy Tiên cười cười, không đề cập tới chủ đề sau, chỉ nhỏ giọng nói: "Muội muội sắc đẹp sáng trong, dáng người yêu kiều, chớ tự coi nhẹ mình."
Mạnh Vũ Yên đang định nói, đã có một ma ma lớn tuổi bước từ bên trong ra, dẫn họ vào trong cung, kiểm tra cơ thể. Bởi vì nhóm tú nữ này đều là con gái nhà quan, các cung nữ cũng biết nặng nhẹ, hầu như mọi người đều chưa hề bị làm khó gì, cứ thế thuận lợi vượt qua, đợi cho xong mọi việc, có ma ma khác tới, dẫn các tú nữ đến gác hiên cạnh Ngưng Ngân điện, chia danh sách thành bốn người một nhóm, chờ hoàng thượng triệu kiến.
Phó Thủy Tiên bởi vì cha mình nên được xếp ở nhóm thứ ba, nhóm đầu tiên nhóm thứ hai đều là tỷ muội của các phi tần, cũng có thân thích đằng ngoại của hoàng đế, ví dụ như vị cô nương mặc váy gấm in hoa mẫu đơn bằng tơ vàng kia, Phó Thủy Tiên nghe nói nàng ấy là con gái Đổng gia, là Đổng Nguyệt Bình, có chút quan hệ với thái hậu, tuy là bà con xa, nhưng lại đủ để khiến nàng ta trở thành người xuất chúng trong nhóm tú nữ.
Đổng Nguyệt Bình cũng rất đẹp, nhưng lại hoàn toàn khác với kiểu của Thủy Tiên, mắt phượng quyến rũ, chiếc cằm thon nhọn, trông vô cùng diễm lệ.
Lúc này hình như hoàng đế còn chưa tới Ngưng Ngân điện, vì vậy tất cả mọi người ở yên một chỗ đợi, bên cạnh Đổng Nguyệt Bình có mấy cô gái, vây quanh tán dương y phục trang sức của nàng ta, Thủy Tiên thì thấp giọng nói chuyện cùng Mạnh Vũ Yên, không ngờ Đổng Nguyệt Bình lại cười híp mắt gạt mọi người ra, qua đó chào hỏi Thủy Tiên, nói với giọng hoạt bát: "Lúc ở khuê phòng đã thường nghe nói trong kinh có lời đồn đãi về dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của tỷ tỷ, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, hôm nay gặp mặt, quả thật là giai nhân tuyệt sắc."
Thủy Tiên hành lễ đáp lại, lạnh nhạt nói: "Không thể so với vẻ đoan trang, thần thái của muội muội được."
"Cha muội trước khi tuyển tú có dặn, tỷ tỷ là người trầm tĩnh trưởng thành, muốn muội cố gắng học theo tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng chê muội muội ngu dốt nhé." Đổng Nguyệt Bình khẽ hếch cằm, trông như không hề khiêm tốn như nàng ta nói.
Phó Thủy Tiên mỉm cười, khẽ hé môi: "Quá lời rồi, nghe nói muội muội là họ hàng xa của thái hậu nương nương, thiết nghĩ gia giáo nghiêm khắc, lễ phép chắc chắn cũng đã học rất tốt rồi, vậy mới có thể không làm mất mặt thái hậu nương nương ở bên ngoài, tỷ sao dám dạy muội muội được."
Đổng Nguyệt Bình bị chặn lại như thế, cười lạnh một tiếng, cùng chẳng buồn khách sáo thêm, liền trở lại tụ tập với đám tỷ muội, không biết nói gì mà cả đám liền dùng ánh mắt châm chọc nhìn về phía Mạnh Vũ Yên và Phó Thủy Tiên.
Mạnh Vũ Yên thật ra cũng không sợ, luôn nghĩ nàng ấy không thể vào cung, về sau cũng sẽ không cùng xuất hiện với Đổng Nguyệt Bình, nhưng lại vô cùng lo lắng cho Phó Thủy Tiên, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ hà tất vừa bắt đầu đã đắc tội nàng ta, Đổng cô nương này rất có lai lịch, nghe nói cũng là nhân vật đã định sẵn trong cung rồi."
Phó Thủy Tiên đứng rất bình thản, căn bản không quan tâm đằng kia họ đàm luận như thế nào về nàng, lại kiên trì giải thích với Mạnh Vũ Yên: "Vị Đổng tiểu thư này chỉ e đã nghe cha nàng ta nói rồi, muốn quan hệ tốt với tỷ, nhưng bản thân nàng ta lại rất kiêu ngạo, căn bản không để tỷ vào mắt, 'nghiêng nước nghiêng thành' vốn là lời khen dung mạo xinh đẹp của con người, nhưng đặt ở trong cung, nếu vua vì mình mà nghiêng cả nước nghiêng cả thành, thì chính là mối họa của đàn bà, trong “Nữ giới” có nói, phụ nữ phải 'Thanh tịnh giữ mình, không được nổi bật', nàng ta nói tỷ nổi tiếng bên ngoài, chẳng phải là nói tỷ không giữ đức tính của phụ nữ, không biết tự trọng sao."
Mạnh Vũ Yên nắm chặt tay Phó Thủy Tiên, lo lắng chất chồng: "Bây giờ còn chưa vào cung, đã có người ranh mãnh như vậy, hàm ý trong ngoài xem thường người khác, nếu như tỷ tỷ vào cung rồi, sợ rằng sẽ càng phải ứng phó cực khổ hơn."
"Chỉ là số mệnh mà thôi." Mạnh Vũ Yên đơn thuần, Phó Thủy Tiên cũng không muốn nói quá nhiều những thứ vòng vo lắt léo này với nàng ấy, bèn tìm chủ đề khác để nói.
Cũng không phải đợi lâu, liền có nội thị tới tuyên nhóm đầu tiên vào gặp, quả nhiên Đổng Nguyệt Bình xếp trên đầu, nàng ta liếc mắt nhìn Phó Thủy Tiên, rồi ngạo nghễ đi theo người ta.
Phó Thủy Tiên và Mạnh Vũ Yên đều không quá quan tâm đến kết quả tuyển chọn, bèn nói tiếp mấy chuyện vui lúc còn ở trong khuê phòng, sau khi một nhóm tú nữ nữa đi vào, là đến phiên Thủy Tiên. Mạnh Vũ Yên cầm tay nàng, trong mắt chứa vẻ thân thiết, đưa mắt nhìn nàng theo người ta vào Ngưng Ngân điện.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào trong điện, ánh mắt Thủy Tiên có thể nhìn thấy góc áo không hề lay động của hoàng thượng đang ngồi trang nghiêm trên đại điện, hiển nhiên cũng không hứng thú mấy, có một cô gái ngồi bên cạnh, chắc hẳn là hoàng quý phi trong cung, bởi vì ngôi hậu còn trống, sức khỏe thái hậu lại vẫn luôn không được tốt, nên đều do Lư hoàng quý phi quản lý chuyện trong cung, cho nên lần này tuyển tú, Lư hoàng quý phi cũng ở bên tham mưu cho thánh giá.
Có thái giám truyền gọi: "Phó Thủy Tiên con gái thiếu sư Phó Tùng Nguyên, mười bảy tuổi."
Thủy Tiên hiểu quy định, chậm rãi tiến lên, ngọc bội bên hông chưa từng phát ra một tiếng nào, y phục chỉnh tề, mấy ngày qua nàng đã nghĩ hết sức rõ ràng, nếu như vào cung là chuyện không thể tránh khỏi, nàng chỉ có thể làm tốt việc này, giữ mặt mũi cho hai bên Phó gia và hoàng thất, không cầu mong hoàng đế có thể đối xử tử tế với nàng, nhưng tuyệt đối không để đến cảnh vì bất kể lỗi lầm nào của nàng mà trách tội đằng ngoại.
Cũng may Phó gia rất biết cách dạy dỗ con gái, tuy đều cưng chiều đến lớn, nhưng những học thức hay lễ nghĩa nên có, cũng không hề quên mất.
Thủy Tiên cúi đầu thật thấp, ngay cả ánh mắt cũng nhìn vào đường vân của viên đá trên đất, giọng nói dịu dàng mà dễ nghe: "Thần nữ Phó Thủy Tiên, tham kiến hoàng thượng, hoàng quý phi, chúc hoàng thượng vạn phúc kim an, hoàng quý phi nương nương an khang như ý."
Trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, hoàng đế nghiêng người sang, nói với hoàng quý phi rằng: "Tú nữ này thật ra có chút nhạy bén, không mắc phải trò cười “thiên tuế cát tường” như mấy người trước."
Phó Thủy Tiên căng thẳng trong lòng, nàng biết ngoại trừ hoàng hậu và thái hậu, là thân phận chính thê, có tư cách để được cho phép thỉnh an thiên tuế, còn địa vị hoàng quý phi dù cao tới đâu, chung quy vẫn là thiếp, không thể cùng hô như “vạn tuế”, nhưng bây giờ hoàng thượng nói như thế, chẳng lẽ không sợ Lư hoàng quý phi khó chịu trong lòng sao?
Thủy Tiên mơ hồ cảm thấy, có lẽ chỉ với một câu như vậy, hoàng đế đã tạo ra thù địch cho nàng trong hậu cung rồi.
Nhưng hoàng quý phi Lư Dĩnh Chi đã sống lâu trong cung, trong lòng nghĩ sao chỉ có nàng ta tự biết, nét mặt lại vẫn mỉm cười nhàn nhạt, dịu dàng nói: "Thần thiếp nghe nói Phó thượng thư rất biết cách dạy con, giờ xem ra quả thực là rất biết chừng mực." Sau đó lại dịu dàng hỏi Phó Thủy Tiên, "Ngày thường ở nhà hay học gì?"
Phó Thủy Tiên cụp mắt nghe theo: "Hồi bẩm nương nương, thần nữ ở nhà thường học thuê thùa may vá."
"Ồ?" Hoàng đế đang ngồi bên trên bỗng nhiên khẽ cử động, ngồi thẳng dậy, có chút hăng hái hỏi, "Nghe nói Phó Tùng Nguyên rất thương yêu con gái, mặc dù con gái không được đến trường đi học, nhưng lại mời cô giáo đến nhà giảng bài, không có việc này sao?"
Phó Thủy Tiên trấn định đáp: "Hồi bẩm hoàng thượng, đúng là có việc này. Cha thần nữ có mời người dạy cho thần nữ và tỷ tỷ, dạy cầm kỳ thi họa, nhưng tỷ tỷ thông minh, thần nữ lại ngu dốt, chỉ học được sơ sơ, thực sự không đáng để nhắc tới, làm cho hoàng thượng, hoàng quý phi nương nương chê cười."
Hoàng đế gật đầu, hoàng quý phi hiểu rõ ý tứ này, mỉm cười rất tươi, nói với giọng dịu dàng và hiền hòa: "Thiết nghĩ Phó cô nương đã khiêm tốn rồi, nhìn thì thấy thực sự rất khiêm tốn lễ độ, rộng lượng bao dung." Tiếp theo lại quay đầu sang bên cạnh nói với thái giám: "Còn không để lại thẻ bài để ghi danh."