Hôm qua gió bắc thổi mạnh, cuốn tuyết bay múa đầy trời, tất cả mọi người nói đây là điềm lành chiếu rọi mùa thu hoạch năm sau, so với Vạn Thần cung lạnh lẽo, bên phía Thủy Tiên, mọi người cùng nhau vây quanh chậu than, gọi cung nữ thái giám trực đêm bên ngoài vào sưởi ấm, trong Tương Phú điện rất náo nhiệt.
Bởi vì Diên Phượng nhỏ nhất, Thủy Tiên đùa nàng, hỏi nàng nếu đến tuổi xuất cung thì có bằng lòng ở lại trong cung với mình không.
Diên Phượng rất thận trọng suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Nếu có thể, nô tỳ vẫn muốn xuất cung, tuy trong nhà có đệ đệ có thể phụng dưỡng song thân, nhưng kỳ thật cha mẹ đều rất thương ta, nếu ở mãi trong cung thì khó có cơ hội được gặp mặt.”
Thủy Tiên có chút tiếc nuối, nàng không có muội muội, Diên Phượng lại rất hợp tính với nàng, từ lần trước Diên Phượng cố gắng nói vì nàng trước mặt hoàng thượng, Thủy Tiên đã xem nàng như muội muội ruột, trong tâm tư của Thủy Tiên vẫn hy vọng nàng có thể ở bên mình.
Nhưng Diên Phượng nói cũng rất có lý, dù sao mọi người đều có chí hướng khác nhau, cho dù trong cung có cơ hội đại phú đại quý cũng không sánh được những ngày tháng tự do được người nhà yêu thương.
“Nếu em đã muốn xuất cung, ta nhất định sẽ xin cha tìm một mối hôn sự tốt cho em, Diên Phượng, em thích công tử thư sinh hay thiếu niên luyện võ?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười nhìn về phía Diên Phượng, xem nàng trả lời thế nào.
Diên Phượng chưa từng bị nhiều người nhìn như vậy, nhưng nàng trời sinh tính tình hào hiệp không câu nệ tiểu tiết, gương mặt lập tức ửng đỏ, lại ngẩng đầu nói: “Nô tỳ không đi học, ở bên người đọc sách cảm thấy không có gì để nói, vẫn là nam nhi luyện võ tốt hơn, tung bay sảng khoái.”
Tất cả mọi người cười ha ha, Lan Thu đánh nàng một cái, cười mắng: “Một khuê nữ chưa chồng lại nói những lời như thế trước mặt tiểu chủ sao?”
Thủy Tiên thấy Diên Phượng ủy khuất chớp mắt nhãn, vội vàng nói: “Lan Thu đừng nói nàng ấy nữa, là do ta hỏi.” Sau đó lại quay đầu cười tủm tỉm trấn an Diên Phượng: “Em yên tâm, về sau ta nhất định sẽ tìm cho em một người đàn ông quang minh lỗi lạc như em thích.”
Lúc này Diên Phượng mới cười rạng rỡ: “Nô tỳ cảm tạ đại ân của tiểu chủ.”
Tiếng cười trong Tương Phú điện truyền đi rất xa, Như phi đang mặc áo bông ngắm tuyết ở trong vườn hoa Vị Ương cung. Hương Đan bên cạnh tận tình khuyên Như phi hồi cung nghỉ tạm, nhưng nàng ấy nghe một lúc, lại hỏi: “Hương Đan, đây hình như là tiếng cười truyền tới từ Tương Phú điện phải không?”
Hương Đan hết cách, đành nghiêng tai lắng nghe, sau đó mới đáp lời: “Nô tỳ nghe thấy, đúng là ở hướng Tương Phú điện.”
Như phi có chút ngưỡng mộ nhìn sang bên kia, buồn buồn nói: “Lúc ta mới vào vương phủ cũng chơi đùa vui vẻ với các ngươi như thế, tuyết rơi, mọi người cùng vây quanh chậu than đùa giỡn. Khi đó Hạ Thanh Dương vẫn còn, Lư Dĩnh Chi cũng rất ngây thơ, lúc hoàng thượng không ở trong phủ đệ, chúng ta làm lò lửa nướng xiên thịt. Bên ngoài có tuyết rơi, nhưng trong phòng, trong lòng đều là sự ấm áp.”
Hương Đan cũng có chút ngây người, đó đã là chuyện lâu lắm rồi. Khi ở vương phủ, hoàng thượng khi đó chỉ được phong Tề vương, muốn cạnh tranh ngôi vị hoàng đế cùng những huynh đệ khác, người trong phủ đều hiểu được lợi hại, nhất trí đồng lòng.
Khi đó Hạ Thanh Dương là chính phi, Lư Dĩnh Chi và chủ tử nhà mình là trắc phi, ba người tình như tỷ muội, trong tất cả những bữa tiệc lớn nhỏ đều cùng đến cùng đi, dắt tay nhau đối mặt với những gia quyến của các vương gia khác. Nội bộ Tề vương yên ổn, từng khiến đàn ông giới quý tộc ngưỡng mộ.
Nhưng từ khi Vệ Cẩn Chân đăng cơ, nữ quyến vương phủ tiến cung, thiên hạ mấy năm liên tục thái bình, nội cung lại bắt đầu tranh đấu gay gắt không ngừng nghỉ. Cái thai của Bạch Sở Viên lúc mới đầu không ổn định, về sau lúc sắp sinh, Hạ Thanh Dương mua chuộc bà đỡ, chậm chạp không để đứa trẻ sinh ra, cuối cùng vì thai nhi ở trong bụng quá lâu, sinh ra nhỏ bé yếu ớt, mà tử cung của Sở Viên chịu tổn thương lớn, từ đó về sau không thể thụ thai.
Lúc đó Vệ Cẩn Chân còn trẻ tuổi nóng tính, thấy người yêu chịu ấm ức, mạnh mẽ tra rõ chuyện này. Làm thế nào cũng không ngờ người làm ra việc này là hoàng hậu. Thanh Dương là người vợ kết tóc của hắn, lại liên quan đến vận mệnh quốc gia, hoàng thái hậu đứng ra đảm bảo, cuối cùng cũng không thể phế hậu, chẳng qua từ đó hoàng thượng lạnh nhạt với trung cung.
Mà con trai của Bạch Sở Viên rốt cuộc cũng không thể trưởng thành, chết yểu từ bé.
Về sau, mỗi ngày Sở Viên đều nhớ lại mới phát hiện thời gian đó Lư Dĩnh Chi thường qua đây làm bạn với nàng, mà Lăng Hạ bên cạnh Lư Dĩnh Chi hình như có đeo một túi hương, từ khi nàng sinh con thì không đeo nữa.
Túi hương có mùi thơm kỳ lạ, Bạch Sở Viên tìm đến người của Thái Y viện, cầm rất nhiều hương liệu để phân biệt, cuối cùng phát hiện, mùi thơm kia đúng là xạ hương tỏa ra. Xạ hương giúp lưu thông máu, nếu không phải Sở Viên thường xuyên ngửi được, thì thai tượng sẽ không bất ổn dẫn đến sinh khó. Đáng tiếc khi đó đã sớm không có bất kỳ chứng cứ nào chỉ ra Lư Dĩnh Chi và Lăng Hạ.
Cho nên nếu tính ra, Khải Tuế của Sở Viên thực ra là do hai người Lư Dĩnh Chi và Hạ Thanh Dương liên thủ hại chết.
Chuyện cũ như mây khói xẹt qua trước mắt, Sở Viên cười khổ giữa trời tuyết trắng: “Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ đến việc hại người, nhưng các nàng ta hết lần này tới lần khác đều muốn hại ta, năm đó, cũng là ngày hai mươi lăm tháng chạp, tuyết cũng lớn như vậy, Khải Tuế chết. Con của ta nhỏ bé như vậy dần dần trút hơi thở trong lòng ta.”
“Hạ Thanh Dương chết, là ông trời không nhìn được muốn thu nhận nàng ta, nhưng Lư Dĩnh Chi còn sống, Hương Đan, trong cung này không có chuyện gì có thể giấu được người khác, nếu không nắm chắc, ta tuyệt đối không thể ra tay, ta phải bồi dưỡng cơ thể, sống thật tốt, chờ đến ngày nhìn Lư Dĩnh Chi chết trước mặt ta.”
Hương Đan theo Bạch Sở Viên hơn mười năm rồi, lúc này nàng nắm bàn tay lạnh cóng của chủ tử trong lòng bàn tay của mình, chắc chắn nói: “Ác có ác báo, chủ tử, chúng ta nhất định sẽ đợi đến ngày đại thù của tiểu chủ tử được báo.”
Ngọn đèn dầu phía Tương Phú điện xa xa tỏa ánh sáng dịu dàng trong tuyết lớn, tiếng cười rộn ràng hoà thuận vui vẻ vẫn truyền đến đứt quãng, Sở Viên hơi thất thần, tự lẩm bẩm: “Thật tốt, trẻ tuổi như các nàng thật tốt biết bao.”
Đêm đó, Thủy Tiên chơi đùa mệt mỏi, bình yên ngủ, nàng vẫn không biết trong cung này rốt cuộc có bao nhiêu người đã mất hết hy vọng, ôm chăn bông thức trắng đêm ở các ngõ ngách của cấm cung này.
Đến ngày ba mươi, tuyết rơi đứt quãng tích đầy trên mái cong lầu các và các con đường trong cung, vẫn là một thế giới trắng xóa thuần màu tuyết. Cả cung vui tươi, từ buổi sáng, mọi người đã chuẩn bị cho buổi tiệc tất niên. Là quan văn đứng đầu, phụ thân của Thủy Tiên - Phó Tùng Nguyên cũng phải đến Ỷ Huân cung tham dự, đương nhiên Đại tướng quân trấn quốc Mộ Long cũng đến, có người nói, hoàng thượng đặc biệt ban ân điển, cho phép con trai thứ hai của Mộ Long là Mộ Huỳnh Phi đến tham dự cùng cha.
Mạnh Vũ Yên đến tìm Thủy Tiên chuẩn bị cùng nàng đến Ỷ Huân cung, vui cười nói: “Hôm qua hoàng thượng nói với muội, kỳ thực hắn sớm nghe nói Mộ tướng quân đang tìm cho con trai thứ hai của mình một mối hôn sự nên hoàng thượng vui vẻ làm mai, định ban hôn cho hắn trong buổi tiệc hôm nay.”
Thủy Tiên cảm giác đầu lưỡi của mình đắng nghét, nhưng cuối cùng cũng nói: “Nhà ta và Mộ gia luôn có giao hảo, nếu thế thì đúng là một chuyện vui.”
Vũ Yên không nghi ngờ gì, kéo Thủy Tiên đi về phía Ỷ Huân cung.
Ỷ Huân cung trồng tùng bách bốn mùa xanh ngát, bây giờ dù băng tuyết bao trùm cũng mơ hồ có thể thấy màu xanh, mỗi một cây đều cao thẳng tắp, vô cùng có tinh thần.
Thủy Tiên và Vũ Yên vừa bình phẩm cảnh sắc, vừa đi đến chính điện. Dựa theo quy củ, phi tần vào nội điện trước, ngoại thần và phi tần được tách ra, ngồi đằng xa ở phía sau, Ỷ Huân cung rất rộng, được xây dựng để hoàng gia mở tiệc đón năm mới hằng năm, vì vậy đều có đủ chỗ. Mà lúc Thủy Tiên các nàng đến, rất nhiều người đã đến.
Từ chuyện lúc trước Đổng Nguyệt Bình giành ân sủng của Mạnh Vũ Yên truyền khắp hậu cung, Uyển tần đã sớm không quen nhìn Vũ Yên được sủng ái, lại làm hại nàng ta bị cấm túc, lúc này bèn cố ý chọc vào vết thương của người khác: “Trời lạnh rồi, lần trước Mạnh mỹ nhân đi thưởng tuyết cùng hoàng thượng mà lại để hoàng thượng đi mất, trái tim còn lạnh hơn người nhỉ?”
Tiếng nói vừa dứt, Mạnh Vũ Yên chưa nói gì, giọng nói của Khương thái nữ đã vang lên: “Tần thiếp bái kiến Uyển tần, bái kiến Phó uyển nghi, Mạnh mỹ nhân.”
Bùi Uyển Tú thấy nàng ấy tới, “hừ” một tiếng, nàng ta không ngờ người bị nàng ta lấy thẻ lại là người đầu tiên mang thai trong nhóm người mới nhập cung.
Khương Ánh Như vẫn nhớ Bùi Uyển Tú đã đổ lên người mình bao nhiêu khuất nhục, cũng nhớ lúc mình quỳ trên mặt đất, chỉ có Thủy Tiên và Vũ Yên đến đỡ nàng, lúc này mỉm cười nói với Vũ Yên: “Nghe nói hoàng thượng sợ mỹ nhân tỷ tỷ lạnh, đặc biệt thưởng cho tỷ tỷ một chiếc áo lông vũ điểm thúy, tần thiếp thực sự ngưỡng mộ.”
Trùng hợp là Vũ Yên đang mặc nó trên người, Khương Ánh Như lại cố ý sờ sờ, cười nói: “Thật là đẹp mắt, tỷ tỷ mặc vào chắc chắn rất ấm áp, gió lớn hơn nữa cũng sẽ không lạnh. Còn Uyển tần nương nương, vào đông rồi, hoàng thượng có thưởng cho nương nương thứ gì không?”
Khuôn mặt của Bùi Uyển Tú càng trắng hơn, đa phần là vì tức, hoàng thượng đừng nói thưởng cho nàng ta thứ gì, toàn bộ Cam Thiển cung ngay cả Mẫn Cát cũng chưa từng được thưởng gì, lời của Khương Ánh Như thực sự đâm thấu tim, chỉ là Bùi Uyển Tú đâu dễ bằng lòng chịu nhục như vậy, tiến lên hai bước nói: “Đang mang thai, Khương thái nữ coi mình là gì? Bổn cung có rất nhiều đồ tốt là đương nhiên, không thể so với Khương thái nữ nhỏ bé, không có mắt nhìn, chẳng qua là một chiếc áo lông vũ điểm thúy mà thôi, cũng đáng để ngươi khen luôn miệng, thực sự nực cười.”
Dứt lời, Bùi Uyển Tú ngẩng cao đầu, xoay người trực tiếp vào chỗ ngồi.
Mạnh Vũ Yên cảm tạ Ánh Như đã rat ay giúp mình, sau đó lại than thở: “Hà tất phải tính toán với nàng ta, vị nương nương này luôn thích nói miệng, chúng ta nghe rồi thôi.”
Khương Ánh Như gật đầu “Vâng”, nhưng trong lòng kỳ thực không cho là đúng, nàng đã sớm kết thù kết oán với Uyển tần, lại là người tâm tư nhạy cảm kiêu ngạo, hận ý này sẽ không vơi bớt theo thời gian.
Thủy Tiên ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Tính tình Uyển tần như vậy chưa chắc không phải là một cách sinh tồn, hoàng thượng không thích nàng ta, hoàng quý phi cũng không muốn gặp, mặc dù là tần vị nhưng cũng chỉ ở Cam Thiển cung với Tĩnh tần, chỉ có thể coi là nửa chủ tử, nếu nàng ta không thường xuyên khuấy đảo hậu cung, sợ rằng mọi người đã quên mất nàng ta, muội xem, tính tình như vậy mặc dù không được sủng ái, Nội Vụ phủ không phải cũng không dám khi dễ nàng ta sao?”