Không khỏi cảm thán một chút, người như Uyển tần luôn làm cho người khác ghét, ỷ vào vị trí của mình mà luôn gây sự trong cung, khiến người ta nhớ kĩ, không dám tùy tiện đi trêu chọc nàng ta, mà người như Đỗ quý nhân và Thân tài nhân thì lại chỉ có thể sống trong lặng lẽ, không có chút tiếng tăm gì.
Thủy Tiên cũng biết có rất nhiều người đang bàn tán chế giễu nàng, Đổng Nguyệt Bình càng quá đáng hơn, đại điện ồn ào như vậy cũng có thể nghe thấy tiếng cười không chút che giấu nào của nàng ta. Nhưng dù vậy thì Thủy Tiên vẫn phải đứng thẳng sống lưng, nàng còn mỉm cười với Mạnh Vũ Yên, ra hiệu cho nàng ấy không cần phải lo lắng.
Chưa đến thời gian uống hết một chén trà thì đã có thái giám hô lớn: “Hoàng thái hậu giá đáo, hoàng thượng giá đáo.”
Mọi người vội vàng đứng lên, cùng nhau hành lễ: “Cung nghênh hoàng thái hậu, cung nghênh hoàng thượng.”
Hoàng thái hậu được Vệ Cẩn Chân và Xuân Chi cô cô dìu vào chỗ ngồi, sau đó hiền từ nói: “Bình thân.”
Lúc này Thủy Tiên mới dám đánh giá người phụ nữ đứng đầu hậu cung này. Tuy hoàng thái hậu đã hơn năm mươi, trên mặt cũng lộ ra những nếp nhăn không che giấu được nhưng cũng có thể nhìn ra lúc còn trẻ bà ta đã có phong thái như thế nào. Nghe nói hậu cung của tiên hoàng có rất nhiều phụ nữ, thái hậu lại có thể nổi bật hơn cả, nâng đỡ con trai mình lên ngôi, quả nhiên là có bản lĩnh.
Nói đến tần phi của tiên hoàng thì có mấy vị thái phi không đến tham gia tết Trùng Dương lần này, có lẽ là tuổi tác cũng đã lớn, luôn mong yên ổn, cho nên thường ở trong mấy cung điện của Vạn Thần cung, rất ít khi ra ngoài.
Trong buổi tiệc này cũng không có bóng dáng mấy vị vương gia, từ sau khi Vệ Cẩn Chân lên ngôi thì luôn dùng thủ đoạn mạnh mẽ đối với huynh đệ, phái bọn họ đến đất phong của mình, tước bỏ quyền của bọn họ cũng là chuyện không tránh khỏi.
Vệ Cẩn Chân nhìn hậu cung rực rỡ của mình, đến khi nhìn về phía Phó Thủy Tiên mới dừng lại một chút, váy gấm chỉ bạc làm nổi bật lên làn da trắng nõn của nàng, rất xứng với câu “cổ tay trắng như tuyết”. Nàng im lặng ngồi một mình ở đó, lại toát ra vài phần khí chất thoát tục như mỹ nhân phương Bắc.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ nhìn nàng trong chốc lát mà thôi, chỉ có Lư Dĩnh Chi luôn ngồi bên cạnh hoàng thượng mới phát giác được một chút, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên nàng ta cũng không để trong lòng. Đợi đồ ăn được bưng lên, nàng ta mới nâng chén, dẫn đầu hậu cung chúc hoàng thái hậu phúc thọ an khang.
Thái hậu cười hiền từ, nói: “Mau bình thân đi, đây là tiệc gia đình, không cần những lễ nghi này, ai gia nhìn thấy các ngươi tuổi trẻ xinh đẹp là đã hài lòng rồi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng ai dám bất kính với thái hậu chứ, tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ. Bởi vì đây chỉ là lễ tết chứ không phải mừng thọ, mà thái hậu lại có tính tiết kiệm nên đã sớm nói không muốn nhận lễ vật từ đám phi tần, sau cùng cũng chỉ có mấy hoàng tử công chúa đi lên dâng một vài lễ vật nhỏ mà thôi.
Vệ Cẩn Chân nhíu mày, quay đầu hỏi Uyển tần: “Mẫn Cát đâu? Sao vẫn chưa đến?”
Bùi Uyển Tú đứng dậy, nói lại lời đã nói với trưởng công chúa Minh Duyên một lần, Vệ Cẩn Chân còn không thèm hỏi bệnh mà trong lòng đã thấy không vui, trách móc nói: “Mẫn Cát bị nàng cưng chiều quá rồi, sức khỏe cũng không tốt, trẻ con thì đứa nào chẳng phải hoạt động, nàng mang nó ra ngoài nhiều hơn một chút thì nó cũng không mắc nhiều bệnh như vậy.”
Bùi Uyển Tú vốn mong hoàng thượng sẽ đau lòng một chút, lại có thể nhấn mạnh thân phận mẹ đẻ Nhị công chúa của nàng ta trong tết Trùng Dương này, nhưng không ngờ lại bị trách mắng, vì vậy nàng ta lập tức cúi đầu, cắn răng không nói lời nào.
Nhiều năm như vậy, Vệ Cẩn Chân đã sớm biết nàng ta là người như thế nào rồi, đi đến đâu cũng khiến người ta chán ghét, nhưng dù sao nàng ta cũng là mẹ đẻ của Mẫn Cát, không thể chèn ép quá mức được, vì vậy giọng điệu hơi dịu đi: “Đương nhiên không thể thường dẫn theo trẻ con được, nhưng nàng vẫn phải học hỏi nhiều một chút, thường xuyên đến chỗ Lệ chiêu nghi học hỏi đi, chờ trẫm có thời gian sẽ đi thăm Mẫn Cát.”
Có được lời này của hoàng thượng, Bùi Uyển Tú cảm thấy cũng đủ rồi, nàng ta khẽ cúi người: “Đa tạ hoàng thượng chỉ dạy, thần thiếp đương nhiên sẽ cố gắng hết sức.”
Người bên ngoài nhìn thấy trưởng công chúa Minh Duyên và trưởng hoàng tử Khải Trân, Tam hoàng tử Khải Hiếu đang hầu hạ dưới gối thái hậu và hoàng thượng, trong lòng cũng hơi hâm mộ, chỉ có Như phi là đau lòng, nếu như Khải Tuế khỏe mạnh lớn lên thì bây giờ cũng được chín tuổi rồi.
Tất cả mọi người nhìn ba đứa trẻ cười nói sôi nổi, sự khó chịu trên gương mặt Bạch Sở Viên cũng chậm rãi lui đi.
Thức ăn cũng bưng lên đủ rồi, đương nhiên phải có ca múa đến góp vui, đám phi tần vừa mới vào cung càng cảm thấy nôn nóng, mọi người đều biết sau khi ca múa trôi qua thì sẽ đến lượt bọn họ tranh tài rồi.
Qua ba lượt rượu, hoàng quý phi mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày Hạ đức viện vào cung, thần thiếp có ý này, không bằng các muội muội hãy biểu diễn sở trường của mình, bắt đầu từ Hạ đức viện đi, đức viện là muội muội ruột của hoàng hậu Đình Hân, mấy chuyện như này nhất định không hề kém cỏi.”
Thái hậu cũng không có ý kiến gì, chỉ cảm thán nói: “Ngày đại hôn của hoàng nhi và đứa nhỏ Thanh Dương kia dường như còn ở ngay trước mắt, ai ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, bây giờ Thanh Dương không có ở đây, muội muội bé nhỏ năm đó của nàng ấy cũng vào cung rồi…”
Vệ Cẩn Chân vội vàng gắp đồ ăn cho thái hậu, cười nói: “Thanh Dương không có phúc, mẫu hậu đừng nên quá đau lòng, hôm nay là tết Trùng Dương, nếu nàng ấy ở dưới suối vàng biết được thì cũng mong mẫu hậu khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
Thái hậu gật đầu, ngày lễ tết nhắc đến một người đã khuất cũng không may mắn lắm, vì vậy cũng không nói gì nữa.
Hoàng quý phi nói với Lý công công bên cạnh vài câu, Lý công công nhận lệnh đi ra ngoài, tiếng sáo trúc bên ngoài bỗng thay đổi nhịp điệu, dịu dàng như sóng nước vùng Giang Nam.
Lúc này, từng vũ nữ xinh đẹp như hoa nối đuôi nhau tiến vào, cả đám người đều mặc quần áo màu xanh ngọc, chỉ có người phụ nữ ở giữa từ đầu đến chân đều mặc màu hồng phấn, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, mắt hạnh sáng ngời.
Đương nhiên tất cả mọi người đều biết người phụ nữ mặc quần áo màu hồng kia chính là tiểu thư tài năng hơn người của nhà họ Hạ, chỉ nghe tên nhưng chưa ai từng thấy mặt.
Sáo trúc thổi một khúc nhạc của vùng Giang Nam, màn khiêu vũ này cũng tựa như sóng nước xinh đẹp, Hạ Mẫn Hoa một tay cầm dù, phía trên vẽ một bức tranh thủy mặc nô đùa cùng cá, vô cùng hợp với hoàn cảnh.
Kĩ thuật múa của Hạ Mẫn Hoa vô cùng điêu luyện, nhìn là biết người nhà đã cố gắng đào tạo, eo nhỏ uyển chuyển, mềm mại như một cành liễu lung lay trong gió, ngón tay ngọc thon dài, xoay tròn theo hai gò má, chậm rãi xuất hiện, thái độ nhàn nhã lại khiến người ta nổi lên hứng thú.
Cuối cùng, khi khúc nhạc kết thúc, cây dù được đặt bên cạnh Hạ Mẫn Hoa, mà đám vũ nữ mặc váy xanh kia lại tạo hình thành những tư thế khác nhau đứng xung quanh nàng ấy, nàng ấy đứng giữa đám người, tạo ra dáng vẻ như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Có vài cung nữ thái giám nhìn đến si mê, nhưng Vệ Cẩn Chân lại chỉ nở nụ cười đúng mực, luận về dáng múa thì Nhã dung hoa ở trong cung chỉ hơn chứ không có kém, Hạ Mẫn Hoa chỉ là chút tiểu xảo mà thôi.
Nhưng người mới trẻ tuổi, dáng người lại uyển chuyển, cũng là mỹ nhân hiếm có, lúc này tới bái kiến càng thêm nho nhã lịch sự: “Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Sau đó lại thỉnh an hoàng thái hậu và hoàng quý phi, có chừng có mực, Vệ Cẩn Chân dịu dàng nói: “Bài múa này của Hạ đức viện quả thật đã tốn rất nhiều tâm tư.”
Hạ Mẫn Hoa cười nhạt: “Vì muốn góp vui cho hoàng thượng, hoàng thái hậu và hoàng quý phi, đương nhiên phải dốc lòng trình diễn rồi, đó là sự tôn trọng dành cho mọi người.”
Thái hậu cười nói: “Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, ban ngồi.”
Lúc này có người lấy thêm một ghế dựa đặt bên cạnh vị trí của Thủy Tiên, đây cũng là chuyện đã được chuẩn bị từ sớm, Thủy Tiên và Thân tài nhân vốn cách không xa, lúc này hơi dịch sát vào một chút.
Bây giờ đến lượt Thủy Tiên, Lan Thu ôm đàn tranh đi theo sau lưng Thủy Tiên, sau khi hành lễ trong đại điện, hoàng quý phi cười hỏi: “Chiêu hoa muốn đàn một khúc cho mọi người nghe sao?”
Thủy Tiên cười dịu dàng: “Bẩm hoàng quý phi, tần thiếp có một thỉnh cầu, chỉ có đàn tranh thì không thú vị lắm, mà tiết mục của Mạnh thái nữ lại có thể phối hợp cùng với tần thiếp, tần thiếp nghĩ không bằng mời Mạnh thái nữ cùng nhau trình diễn.”
Hoàng quý phi nhìn thái hậu một chút, tuy nàng ta có quyền cao, nhưng nàng ta cũng không thể vượt qua thái hậu được, thấy thái hậu khẽ gật đầu, lúc này nàng ta mới nói: “Vậy cứ làm theo nguyện vọng của chiêu hoa đi.”
Mạnh Vũ Yên rất vui vẻ, lúc trước nàng ấy còn rất lo lắng, không biết bề trên có cho hai người cùng nhau trình diễn hay không, được sự cho phép, trên mặt nàng ấy có nụ cười không cách nào che giấu được, vui mừng đi đến giữa đại điện hành lễ.
Vệ Cẩn Chân thấy nàng ấy vui vẻ như vậy, trong lòng cũng có vài phần yêu thích, nhưng hắn đã sớm quên rằng lúc trước cũng vì thấy Mạnh Vũ Yên trang điểm ăn mặc trong sáng nên mới cho nàng ấy vào cung, hiện giờ hắn lại quay sang hỏi nhỏ Triệu công công: “Nàng ấy là…”
Triệu Hoàn luôn nhớ rõ mọi chuyện để tránh cho hoàng thượng hỏi bất ngờ, vì vậy lập tức thấp giọng trả lời: “Vị này là Mạnh thái nữ, cha nàng ấy là học chính của Quốc Tử giám, Mạnh Chinh đại nhân.”
Vệ Cẩn Chân nghe xong khẽ gật đầu, lúc này mới nhớ ra nàng ấy là ai.
Trong lúc nói chuyện, Mạnh Vũ Yên đã bảo Ngân Nhi treo một chồng bát lớn nhỏ khác nhau móc ngược trên bàn, mà Lan Thu cũng vì tiểu chủ bày xong đàn tranh, Đổng Nguyệt Bình ở một bên cười nhạo: “Đúng là nhà nghèo, nồi niêu chén bát cũng bày hết lên bàn rồi.”
Đương nhiên lời này của nàng ta rất nhỏ, lại nói cho Mạnh Vũ Yên nghe, người phía trên không nghe thấy được, nhưng người xung quanh, tính cả Thủy Tiên và Mạnh Vũ Yên đều có thể nghe được rõ ràng. Nhất thời, có người dùng khăn che miệng cười rộ lên, Mạnh Vũ Yên đỏ mặt, vừa xấu hổ giận dữ, vừa hận chính mình không có khí thế.
Mà Thủy Tiên lại nắm chặt tay nàng ấy, lắc đầu mỉm cười, bảo nàng ấy đừng để trong lòng, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh đàn tranh, nói với hoàng thượng và thái hậu: “Thần thiếp và Mạnh thái nữ sẽ hợp tấu “Khúc nhạc cổ mùa xuân”, để thái hậu nương nương, hoàng thượng và hoàng quý phi nương nương chê cười rồi.”
Nói xong, nàng cũng không nhiều lời, tay ngọc khẽ giơ lên, lại khẽ rơi xuống, tiếng nhạc trôi chảy vang lên.
“Khúc nhạc cổ mùa xuân” còn có tên là “Tuyết Trắng Mùa Xuân”, hai chữ “mùa xuân” ý chỉ mùa xuân của vạn vật trên thế gian, thể hiện sự phóng khoáng cởi mở, mà hai chữ “tuyết trắng” lại chỉ sự nghiêm túc sạch sẽ, vô cùng đáng quý. Khúc nhạc này có vài phần cao siêu, rất ít người hiểu được ý nghĩa, Thủy Tiên lại dùng đàn tranh để trình diễn, càng có vẻ thoát tục hơn, như có như không. Lúc trước Mạnh Vũ Yên đã tập luyện tốt, bây giờ theo nhịp của Thủy Tiên, nàng ấy bắt đầu gõ vào các bát sứ trước mặt.
Tiếng đàn tranh hòa cùng tiếng gõ, vừa phù hợp lại vừa bổ sung cho nhau, không quá cao sang, cũng không quá thấp hèn. Bát sứ có kích cỡ lớn nhỏ khác nhau nên tiếng vang cũng khác, khi đàn tranh lên cao thì sẽ có âm thanh tiếng bát sứ thấp để bù vào, khi tiếng đàn tranh trở nên yên tĩnh, Mạnh Vũ Yên lại gõ ra nhịp điệu khiến cho người ta vui vẻ.
Cứ như thế, “Khúc nhạc cổ mùa xuân” này lại không giống khúc nhạc mọi người đã từng nghe, nói là ca khúc mới do Thủy Tiên và Mạnh Vũ Yên cùng nhau sáng tạo cũng không quá. Nếu nói “Khúc nhạc Giang Nam” của Hạ Mẫn Hoa rất có kĩ thuật, nhưng người có lòng chỉ cần bỏ chút công sức cũng có thể diễn được thì “Khúc nhạc cổ mùa xuân” này lại không hề bắt chước người khác, làn điệu vô cùng mới lạ.
Vệ Cẩn Chân cũng có chút hứng thú, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên bàn, giống như đang đánh nhịp theo khúc nhạc.