• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 36: BỮA TRƯA

Triệu Hoàn thực sự có chút xấu hổ, nhưng không thể không lớn tiếng tuân lệnh theo hoàng thượng: “Bãi giá Dưỡng Tâm điện!” Sau đó vội vàng đi theo.

Hoàng thượng đưa người tới rất náo nhiệt, trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ, Thúy Nhi đến đỡ Hà Uyển Thanh cung tiễn hoàng thượng đứng dậy, thấy chủ tử nhà mình rơi nước mắt đầm đìa, lập tức nhịn không được khóc theo, vừa khóc vừa hỏi: “Chủ tử hà tất phải làm khó dễ hoàng thượng? Chủ tử đau khổ trong lòng, trong lòng hoàng thượng cũng đau khổ, mấy ngày nay chủ tử không màng thể diện, hoàng thượng cũng không nói một chữ “Không” nào, nhưng những lời chủ tử nói hôm nay quá tổn thương lòng người rồi phải không?”

“Ta biết, Thúy Nhi, ta biết.” Uyển Thanh mềm nhũn chân, ngã ngồi tại chỗ, vừa rơi lệ vừa gật đầu: “Ta luôn luôn cho rằng mình ở trong trái tim của hoàng thượng, là người duy nhất đặc biệt, ai ngờ con của ta mới mất, hung thủ không những không lấy mạng đền mạng, mà còn được cung dưỡng tử tế trong cung, còn ta từ nay về sau không thể làm mẫu thân, những điều này cũng không thể khiến hoàng thượng báo thù vì mẹ con chúng ta, Thúy Nhi ngươi nói xem, tại sao ta phải đi lấy lòng hắn. Ở trong lòng hắn, ta e rằng mình cũng giống tất cả nữ nhân trong hậu cung này.”

Hà Uyển Thanh chậm rãi đứng lên, lệ trong mắt dần khô đi: “Thúy Nhi ngươi biết không, hoàng gia có lẽ sẽ mất mặt, nhưng ta đã mất đi hy vọng và hạnh phúc cả đời này.”

Thúy Nhi khóc sưng đỏ mắt, không có lời nào có thể phản bác những câu từ chủ tử nói trong tâm trạng đau thương, chỉ có thể cầm khăn từng chút lau đi nước mắt của nàng.

Vị Ương cung ở phía xa, Thủy Tiên vừa mới ăn xong bữa trưa, thấy đồ đệ Tiểu Tương Tử của Triệu công công sốt ruột vội vàng tiến vào bẩm báo: “Tiểu chủ, hoàng thượng tuyên người đến Dưỡng Tâm điện.”

Thủy Tiên ngẩn người, hỏi: “Có nói là chuyện gì không?”

Tiểu Tương Tử lắc đầu: “Sau khi ra khỏi Ngọc Xương điện, hoàng thượng dặn dò như vậy, nô tài ở bên ngoài hầu hạ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sư phụ bảo nô tài nói với người, hoàng thượng đang bực bội, tiểu chủ cẩn thận một chút.”

Thủy Tiên nói lời cảm ơn, bảo Tú Minh thưởng ít bạc vụn cho Tiểu Tương Tử, cũng không có thời gian trang điểm chỉnh trang trang phục, cùng Tú Minh đi ngay.

Lúc đến Dưỡng Tâm điện, hoàng thượng đang dùng bữa trưa. Thủy Tiên hành lễ xong, im lặng không lên tiếng đi đến gắp thức ăn cho Vệ Cẩn Chân, đôi tay ngọc thon dài cầm đũa bạc gắp những món ngày thường hắn thích ăn.

Ánh mắt Vệ Cẩn Chân ấm áp hơn, kéo tay Thủy Tiên để nàng ngồi bên cạnh: “Nàng ăn cùng trẫm đi.”

Thủy Tiên cười nói: “Kỳ thực thần thiếp đã ăn rồi, nhưng thức ăn ở chỗ hoàng thượng ngon, thần thiếp cũng vui vẻ ăn nữa.”

Triệu công công thấy sắc mặt hoàng thượng tốt hơn một chút, nhanh chóng sai Tiểu Tương Tử mang lên một bộ chén đũa khác. Thủy Tiên cũng không khách sáo, tỉnh bơ gắp miếng cá, gỡ sạch xương, cũng không sợ có độc cho vào miệng ăn hai ba miếng là xong.

Vệ Cẩn Chân cười lắc đầu nói: “Mỗi lần nàng ăn, chỉ cần là ăn riêng cùng trẫm thì luôn không trầm ổn như thế, nhìn cứ tùy ý, khác hẳn nàng thường ngày.”

Thủy Tiên cũng cười khiến đôi mắt phượng sáng ngời híp lại: “Lúc thần thiếp còn ở nhà thường xuyên ăn cơm cùng mẹ, sức khỏe của mẹ không tốt, khẩu vị cũng không tốt nên thần thiếp có thói quen ăn thật ngon, mẹ thấy thế thì có lúc khẩu vị sẽ tốt hơn, ăn nhiều hơn một chút.” Dứt lời, nàng nhìn bên cạnh, chỉ có Triệu công công và Tiểu Tương Tử đứng ở phía xa, liền nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp thấy khẩu vị của người cũng không tốt, có tâm sự gì sao?”

Vệ Cẩn Chân thích nhất lúc ở bên Thủy Tiên, nàng có vài phần không tuân thủ quy củ, người bên cạnh vui vẻ ăn cơm quả thực cũng có thể khiến người ta vui lây muốn ăn. Vệ Cẩn Chân gắp chút thức ăn cho vào miệng, trong mắt còn mang theo vài phần sủng ái: “Vốn là có chút không tốt, nhưng nàng gắp cho trẫm toàn món trẫm thích ăn, vốn định ăn, kết quả vừa nhìn nàng ăn liền thích thú, nhìn đến quên mất.”

Kỳ thực Thủy Tiên hiểu rõ, Vệ Cẩn Chân đi ra từ chỗ của Nhã tần, trực tiếp tuyên triệu mình, nói trắng ra chính là không thèm để ý oán hận của người bên cạnh có đến trên người mình hay không. Thủy Tiên cảm thấy trong lòng hơi đắng nhưng rất nhanh biến mất, bản thân nàng cũng không thật lòng, không trông mong hoàng thượng có thể có cảm tình thực sự với nàng, huống hồ đó là người đứng đầu thiên hạ, nếu luôn xử trí theo cảm tính thì làm sao ngồi vào được vị trí kia.

Thủy Tiên vẫn cười, đứng dậy múc cho Vệ Cẩn Chân một chén canh, nhẹ nhàng đặt bên cạnh hắn: “Người trong thiên hạ này không ai cực khổ hơn hoàng thượng, cơm vẫn phải ăn, ăn xong rồi đi tản bộ một chút, cũng cần nghỉ ngơi. Nếu có lúc hoàng thượng ăn không ngon thì hãy tới tìm tần thiếp, tần thiếp rất thích ăn, cùng với hoàng thượng thế nào cũng có thể ăn được một chút.”

Vệ Cẩn Chân nắm tay nàng, thở dài, nghĩ thầm nếu Phó Thủy Tiên không phải là con gái Phó gia thì tốt biết bao. Lúc đó ở Ngọc Xương điện, hắn không chút suy nghĩ đã nói tuyên Phó uyển nghi cũng là bởi vì trong lòng hắn cảm thấy, Phó Thủy Tiên có thân phận gia thế như vậy, dường như có thể lấy ra làm bia đỡ bất cứ lúc nào. Nhưng khi nàng tới trước mắt, Vệ Cẩn Chân chỉ cảm thấy người phụ nữ trẻ trung vui tươi này có thể gánh nổi chuyện gì chứ. Không chỉ vậy, Phó Thủy Tiên còn rất được lòng hắn, mọi chuyện đều có thể làm được.

Thủy Tiên như cảm thấy Vệ Cẩn Chân có chút áy náy, đây vừa hay là điều nàng cần, dù sao trái tim đế vương quá khó có được, nếu có chút tình cảm khác biệt, Thủy Tiên đã rất thoả mãn.

Sau khi Phó uyển nghi tới, Triệu công công thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không bao lâu, hai người đã ăn xong bữa trưa, có thể ăn nói với bên thái hậu rồi.

Sau khi ăn trưa, Thủy Tiên và Vệ Cẩn Chân tản bộ, hầu hạ hắn nghỉ ngơi một lúc.

Tâm trạng của Vệ Cẩn Chân thả lỏng, cười với Thủy Tiên đang cởi y phục cho mình, muốn nàng ở lại Dưỡng Tâm điện cùng nghỉ trưa, buổi tối lại cùng nhau ăn bữa tối.

Thủy Tiên thấy biểu cảm của hắn khá mờ ám lúc nói những lời này, trong mắt có ánh sáng nhạt di chuyển, biết ý của Vệ Cẩn Chân là ăn xong bữa tối sẽ giữ lại thị tẩm, lúc này bèn đỏ mặt, ngay thẳng nói: “Chính Hòa điện của Càn Thanh cung ở ngay bên cạnh, tần thiếp không dám ở đây lâu, nếu hoàng thượng nhớ nhung tần thiếp, làm xong việc rồi triệu tần thiếp qua đây là được.”

Vệ Cẩn Chân nhìn nàng đỏ mặt còn muốn giả vờ bình tĩnh nói đạo lý, càng cảm thấy đáng yêu. Phi tần không thể ở Càn Thanh cung lâu, Vệ Cẩn Chân cũng không thật lòng muốn nàng ở đây, tâm trạng tốt bảo nàng đi trước: “Nếu buổi tối không có chuyện lớn, trẫm vẫn sẽ lật thẻ của nàng.”

Thủy Tiên lẩm bẩm một câu “Không hợp lễ chớ nói”, thừa dịp hoàng thượng còn chưa lên tiếng liền hành lễ cáo lui.

Vệ Cẩn Chân nhìn bóng lưng nàng vội vàng rời đi, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Tháng mười hai, cùng với việc địa vị Nhã tần xuống dốc, người mới trong hậu cung bắt đầu ngoi lên. Mạnh Vũ Yên hầu như thay thế địa vị của Hà Uyển Thanh lúc trước, trở thành phi tần được sủng ái nhất. Mặt khác vì thái hậu, hoàng thượng cũng rất giữ thể diện cho Đổng Nguyệt Bình, nàng ta tuổi trẻ lại xinh đẹp, thường xuyên được triệu kiến. Mà trong đó, Phó Thủy Tiên khiêm tốn không khoa trương chiếm được một vị trí nhỏ trong lòng Vệ Cẩn Chân, ân sủng không thua kém Mạnh Vũ Yên và Đổng Nguyệt Bình.

Ngược lại vài vị nương nương trong cung do hoàng quý phi đứng đầu, bởi vì xử lý chuyện hậu cung không thoả đáng nên bị lạnh nhạt, người khác còn đỡ, Uyển tần đầy căm tức, thấy ai cũng muốn lật đổ, vì lúc trước Mạnh Vũ Yên hại nàng ta bị cấm túc, những lời lẽ sắc bén đều nhắm vào Vũ Yên.

May mà Vũ Yên là người không muốn tranh chấp, mặc cho Bùi Uyển Tú chửi bới thế nào, nàng ấy ở trong Linh Lương hiên không ra ngoài phản bác, Bùi Uyển Tú nói nhiều, bên kia cũng không thấy ai ra đáp lại, người khác cảm thấy chẳng còn gì thú vị, trước kia còn hùa theo phụ họa vài lời, bây giờ thấy kiệu của Uyển tần nương nương là tránh. Cứ thế, Bùi Uyển Tú cũng mất luôn ý muốn nói ra, bực dọc giày vò thứ khác.

Cuối năm sắp tới, dần dần chỉ có tin đồn truyền ra nói bây giờ những người có địa vị cao trong lục cung tưởng tượng vô căn cứ, nhân dịp năm mới, hoàng thượng dự định đại phong lục cung.

Đương nhiên tất cả mọi người đều biết, tuy nói đại phong lục cung, người người có thưởng, chỉ có duy nhất hoàng quý phi bị gạt bỏ. Trừ phi có thời cơ nào đó, bằng không với vị trí này của nàng ta là đã hết sức rồi, thực sự không thể đi lên được nữa.

Ngoài việc vui này, giải pháp của hoàng thái hậu cứ cách ba ngày bắt mạch cũng có hiệu quả rõ ràng, giữa tháng mười hai, trong hậu cung rốt cuộc đã có tin vui, Khương thái nữ Khương Ánh Như đã có thai một tháng.

Hoàng thái hậu biết phụ nữ mới mang thai thường không biểu hiện rõ trong mạch tượng, chỉ có thể chờ một hai tháng, hoạt mạch xuất hiện, thái y mới có thể bắt mạch được, vậy mới có thể trọng thưởng công bằng cho thái y đã bắt mạch.

Chức vị của Khương thái nữ không cao, thái hậu coi trọng con nối dõi, ý muốn trong ngày đại phong lục cung, trực tiếp thăng Khương Ánh Như từ chính bát phẩm lên chính thất phẩm, đây không chỉ giữ thể diện cho hoàng tự sắp chào đời, mà còn khiến tâm trạng Khương thị vui vẻ, tốt cho việc dưỡng thai.

Thái hậu lên tiếng, hoàng quý phi chỉ có thể nở nụ cười vâng theo, mà Vệ Cẩn Chân cũng không để bụng những việc này, huống hồ Khương gia thế yếu, đối với Vệ Cẩn Chân mà nói căn bản không cần tốn quá nhiều tâm tư về việc của Khương thị, chuyện này cứ quyết định như vậy.

Mấy năm nay quốc thái dân an, năm nay mưa thuận gió hoà, mới đến hai mươi mốt tháng chạp, Vệ Cẩn Chân đã sớm phong ấn, để văn võ bá quan cả triều có thể nghỉ ngơi nhiều thêm vài ngày. Bình thường tuy Vệ Cẩn Chân đối xử bình đẳng, nhưng dù gì cũng bận chính vụ, cũng không có nhiều thời gian lưu luyến hậu cung. Phi tần mong chờ, rốt cuộc cũng chờ được lễ đón năm mới, cho dù với người không được sủng ái, khoảng thời gian này cũng có thể gặp hoàng thượng một lần, trò chuyện tử tế.

Lục cung đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, song cửa sổ đỏ tạo ra sự náo nhiệt khác biệt trong mùa đông, hậu cung ổn định hài hòa, tất cả những chuyện không vui trước đây như chưa từng xảy ra.

Đếm thời gian, nay đã là hai mươi lăm tháng chạp. Hôm nay có một trận tuyết lớn, hoa tuyết mềm mại tựa lông ngỗng bao trùm cả kinh thành chỉ trong một hai canh giờ, cung điện trắng xóa trong gió rét càng trở nên băng thanh ngọc khiết, đã có người cùng cung nữ thái giám chạy đi ngắm tuyết, xiêm y rực rỡ mờ mờ ảo ảo điểm xuyết trên nền tuyết trắng như lưu ly hết sức đẹp mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK