Cửa cung cao vút, màu sơn đỏ sáng sủa lại như báo chuyện vui, ghé mắt nhìn sang là thấy tường đỏ cao vút, bầu trời không còn mênh mông vô tận nữa, Phó Thủy Tiên đi qua cửa cung, nghe tiếng "Két", cửa từ từ khép lại sau lưng. Nàng biết, từ nay về sau, con gái Phó gia chỉ có thể đi về phía trước, vĩnh viễn không thể quay đầu.
Mạnh Vũ Yên ở tại Linh Lương hiên, trong cung có rất nhiều các hiên nhỏ lẻ như vậy, tất cả đều theo sở thích của bề trên để chia cho từng người, bởi vì còn chưa đi tới nơi Thủy Tiên ở, Mạnh Vũ Yên liền ôm hành lý nói lời tạm biệt với Thủy Tiên, Giang công công đối xử với ai cũng rất hiền lành, cũng không thúc giục, để họ nói chuyện xong, mới dẫn đoàn người đến chỗ tiếp theo.
Vừa đi tới Vị Ương cung, Giang công công đã cúi đầu mời Thủy Tiên vào, nói rằng: "Chủ của Vị Ương cung là Như phi nương nương, ở tại Nguyệt Hương điện, tiểu chủ thì được sắp xếp đến Tương Phú điện."
Phó Thủy Tiên liếc nhìn Tú Minh, Tú Minh hiểu rõ, lấy một thỏi bạc trong túi ra, cân nhắc độ nặng, liền lặng lẽ đưa qua, Thủy Tiên thì nói: "Đa tạ công công dẫn đường."
Giang Hữu Đô khom người đón lấy, vẻ mặt tươi cười rồi nói: "Nô tài cám ơn chiêu hoa tiểu chủ."
Tạm biệt Giang Hữu Đô, Phó Thủy Tiên được người trong Vị Ương cung dẫn đến Tương Phú điện.
Trong cung yên lặng không có tiếng động, có cung nữ thái giám phủ nội vụ đưa đến đứng gác trước cửa, nhìn thấy Thủy Tiên tới thì đồng loạt hành lễ: "Tham kiến chiêu hoa tiểu chủ."
Thủy Tiên cho bọn họ bình thân, lại nói: "Lát nữa ta lại gọi mọi người vào, chính thức gặp mặt." Mọi người cúi đầu thưa vâng, Tú Minh liền tiến lên, đỡ Thủy Tiên vào phòng.
Tương Phú điện mặc dù không được coi là tráng lệ, nhưng suy cho cùng cũng là chỗ ở của hoàng cung, mỗi đồ vật mỗi bức tranh đều rất quý giá, mặc dù có hơi âm u hơn chính điện, nhưng cũng được quét tước sạch sẽ. Đồ đạc Thủy Tiên mang theo không muốn để người khác động vào, lệnh cho Tú Minh thu dọn thỏa đáng xong, lại chuẩn bị các đồ để ban tặng rồi mới gọi mọi người qua đây.
Dẫn đầu là một người phụ nữ tuổi gần ba mươi, dáng dấp vô cùng chững chạc, nói mình là "Lan Thu", là cung nữ chưởng sự của Tương Phú điện ở Vị Ương cung.
Thủy Tiên mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Lan Thu cô nương trông thật hiền lành, ta mới vào cung, mong được chỉ điểm nhiều hơn." Cùng với lời nói của Phó Thủy Tiên, Tú Minh cũng đưa một túi hương nhỏ qua, Lan Thu cầm trong tay, liền biết là bạc vụn, rất vui mừng, dập đầu nói: "Nô tỳ tất nhiên sẽ theo hầu tiểu chủ thật tốt."
Nàng ấy lại giới thiệu với Thủy Tiên nha đầu nhỏ tuổi bên dưới mình kia, tiểu cô nương là Diên Phượng, Thủy Tiên hiền hòa hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Diên Phượng học theo Lan Thu cô cô của nàng ấy, thành thật cúi đầu trả lời: "Thưa tiểu chủ, nô tỳ năm nay mười bốn tuổi."
Thủy Tiên cảm thán, nhỏ tuổi như vậy đã vào cung học hầu hạ người ta, đến hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi mới cầu xin ân điển để có thể được ra khỏi cung, như Lan Thu còn không muốn ra khỏi cung nữa, tuổi đã lớn, cũng chỉ có thể hầu hạ người khác cả đời, nói cho cùng thì cung nữ cũng không dễ dàng.
Thủy Tiên quay đầu đi, nói với Tú Minh: "Em chọn mấy đôi khuyên tai xinh đẹp nhiều màu mẹ mang cho ta cho Diên Phượng, nàng tuổi còn nhỏ, đeo lên trông cho có không khí vui mừng."
Diên Phượng không ngờ có thể được tiểu chủ ban tặng như vậy, tiểu cô nương ngốc nghếch cười híp mắt hành lễ nói: "Nô tỳ đa tạ tiểu chủ."
Thái giám đứng đầu bên này ước chừng xấp xỉ hai mươi tuổi, lúc này tự giới thiệu: "Nô tài Lữ Tùng Thuận, bọn họ đều gọi nô tài là Tiểu Thuận Tử, là người hầu bên cạnh chủ tử, ngoài ra phủ nội vụ còn chia thêm ba cung nữ thái giám làm việc vặt, đều ở ngoài cửa chờ yết kiến tiểu chủ."
Phó Thủy Tiên gật đầu, tiểu công công này nói rất rõ ràng mạch lạc, thật ra là người có thể dạy dỗ được, vì vậy bèn kêu Tiểu Thuận Tử dẫn người bên ngoài vào gặp, để nhận ra mặt mũi tên tuổi, Tú Minh thưởng cho Tiểu Thuận Tử một túi bạc vụn, để tự hắn giữ lại một ít, còn lại thì phát cho các nô bộc làm việc vặt, trong cung nhất thời đều vui vẻ hòa thuận.
Lúc Phó Thủy Tiên lên tiếng, mọi người đều vội vã trở về vị trí cũ nghe lệnh: "Ta là người như thế nào, về sau ở chung nhiều hơn, mọi người cũng sẽ biết, nếu hầu hạ tốt ở đây, trước giờ ngày lễ Tết đều không thiếu ban thưởng, đến tuổi muốn ra khỏi cung, ta cũng có thể đi cầu xin ân điển thay các ngươi, nhưng nếu có người nảy sinh ý đồ xấu, có những hành vi hại người hại mình," Thủy Tiên cầm chén trà trong tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, mặc dù chỉ là âm thanh cực nhỏ, cũng làm cho lòng người chấn động, "Đừng trách ta không niệm tình chủ tớ, Thận Hình ty sẽ là nơi dành cho người đó, chỗ này của ta chưa bao giờ giữ người ăn cháo đá bát."
Mọi người đều hành lễ thật sâu, nói rằng: "Nô tỳ, nô tài không dám."
Thủy Tiên lập uy xong, lại cười nói với Lan Thu: "Ngươi là người đứng đầu vững vàng, hãy dạy thêm cho Tú Minh, nàng tuy đã theo ta học chút lễ nghi, nhưng nhiều chuyện cũng không hiểu."
Tú Minh bước lên hành lễ với Lan Thu, Lan Thu cũng vội vàng hành lễ lại, cất cao giọng nói: "Vâng, nô tỳ nghe lệnh."
Chỉ thấy Thủy Tiên lại hỏi: "Lan Thu, không biết có phải bây giờ ta nên đi bái kiến Như phi nương nương không?"
"Đúng là có chuyện này, Như phi nương nương chung quy cũng là chủ của Vị Ương cung chúng ta, phi tần tới đây đều phải gặp nàng trước. Tiểu chủ có thể dùng bữa trước, nô tỳ đi hỏi thăm một chút, buổi chiều khi Như phi nương nương rảnh rỗi, chúng ta sẽ qua đó."
Thủy Tiên nói trước với mọi người: "Không có chuyện gì thì lui xuống trước đi." Đợi bọn họ ai đi làm việc nấy rồi, Thủy Tiên mới quay lại hỏi: "Như phi nương nương có sở thích gì không?"
Lan Thu đè thấp giọng xuống, khom người nói bên cạnh Thủy Tiên: "Như phi lúc trước rất được hoàng thượng yêu thích, lại sinh được hoàng tử, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, từ sau khi nhị hoàng tử chết sớm, Như phi không gượng dậy nổi, bây giờ ở trong cung giống như lánh đời, nhưng thật ra là một nương nương cực kỳ dễ ở chung."
Thủy Tiên thoáng yên tâm, dù sao từ hôm nay trở đi nàng cũng coi như người của Vị Ương cung rồi, chủ cung và tần phi sống chung hòa thuận, đồng nghĩa với việc cuộc sống trong cung có thể thoải mái hơn nhiều, nàng nghe Lan Thu nói xong, lập tức đi dùng bữa mà tiểu nha đầu lấy từ Ngự thiện phòng về, sau khi ăn xong chỉnh sửa lại dung nhan, nghe Lan Thu nói Như phi đã dùng bữa xong, cũng nghỉ ngơi một lát rồi, lúc này mới đi tới Nguyệt Hương điện.
Đúng như Lan Thu lúc trước đã nói, Như phi Bạch Sở Viên thậm chí quên cả chuyện hôm nay chính là ngày người mới vào cung, may mà đại cung nữ Hương Đan bên cạnh nàng ta luôn luôn cố gắng nhắc nhở chủ tử để ý chuyện trong Vị Ương cung, trà nước đồ dùng đều đã chuẩn bị tốt.
Thủy Tiên hành lễ theo đúng phẩm cấp, được Hương Đan nâng dậy, Bạch Sở Viên ngồi ghế thượng tọa, dịu dàng nói: "Chiêu hoa cũng mệt mỏi rồi, uống chén trà rồi lại quay về đi."
Thủy Tiên lại khẽ hành lễ, nói rằng: "Tạ nương nương ban thưởng trà." Bấy giờ mới ngồi sang một bên, lễ phép cầm lấy chén trà thanh hoa, nếm thử một ngụm, lúc nói tiếp, trên mặt đã nở nụ cười nhàn nhạt, "Hương vị Kim Tuấn Mi của nương nương ngọt ngào như mật như hoa, tươi mát trong trẻo, quả đúng là trà ngon."
Bạch Sở Viên vẫn dịu dàng mà xa cách nói: "Chiêu hoa nếu như thích, bổn cung kêu Hương Đan bọc một ít tặng cho ngươi."
Thủy Tiên đứng dậy tạ ơn, trong lòng lại nghĩ Như phi nương nương này quả nhiên rất lánh đời, Vị Ương cung tên gọi "Vị Ương", trừ ẩm thực đầy đủ ra, những thứ khác lại có vẻ quá mức quạnh quẽ. Chỉ là như vậy là càng hợp ý Phó Thủy Tiên hơn, nàng vốn đã chiếm ưu thế trong cuộc tuyển tú và chia phẩm cấp, giờ đi theo Như phi để yên tĩnh lại, cũng chưa hẳn đã không phải là một chuyện tốt.
Nói chuyện phiếm một lúc, Thủy Tiên tính toán thời gian, cũng không tiện quấy rầy quá lâu, bèn đứng dậy cáo từ, Bạch Sở Viên vẫn mang vẻ hiền hòa như cũ: "Thiếu cái gì cứ tới nói với Hương Đan." Thủy Tiên đáp lời, mà Hương Đan cũng bọc một ít trà Kim Tuấn Mi cho nàng đúng như lời Như phi nói, Thủy Tiên đích thân đón lấy, đặt vào tay Tú Minh, lại hành lễ nghiêm chỉnh, rồi mới rời khỏi Nguyệt Hương điện.
Bạch Sở Viên nhìn theo bóng lưng của nàng, đón lấy mứt hoa quả Hương Đan đưa tới, lựa một cái bỏ vào trong miệng, sau một lát bỗng nhiên nói: "Tiểu cô nương mới vừa vào cung, lòng dạ có sâu xa biết lùi biết tiến như thế nào đi nữa, chung quy vẫn thật ngốc, giả sử vừa rồi bổn cung kêu người cho thuốc tránh thai vào trong Kim Tuấn Mi, nàng bây giờ đã không thể may mắn thoát được rồi."
Hương Đan biết chủ tử đang nhớ lại mấy chuyện cũ, là tâm bệnh mãi mãi không lành cũng không xóa đi được. Hương Đan vô cùng đau lòng nói: "Nương nương là người lương thiện, đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy. Mà người làm những chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu báo ứng."
"Để xem tiếp xem, nếu như nàng không tốt, hãy đi tìm hoàng quý phi, cho nàng dọn ra ngoài." Bạch Sở Viên không nghĩ lại chuyện trước kia của mình nữa, bàn về Phó Thủy Tiên, "Giờ mới nhìn thì thật ra cũng được, chỉ sợ lâu ngày mới biết lòng người, phát hiện ra không giống như biểu hiện trên mặt, hoàng quý phi nợ Vị Ương cung chúng ta không ít, chút chuyện nhỏ này thiết nghĩ sẽ không dong dài đâu."
Dứt lời, Bạch Sở Viên vỗ tay một cái, dặn Hương Đan thu dọn đồ dùng cho tốt, một mình đi về tẩm điện.
Hương Đan đi theo bên cạnh nàng ta nhiều năm, biết rõ cá tính của nàng ta, vốn dĩ có vẻ thoải mái, sau khi mất đi con trai thì càng thêm bình thản, dường như chẳng cả để tâm tới hoàng đế.
Nhưng mà kỳ lạ thay hoàng thượng lại cho Vị Ương cung không ít ân sủng, mỗi tháng thường có đến năm sáu ngày tới Nguyệt Hương điện, cũng không phải lần nào cũng ghi chép lại, hai người hai chén trà hai quyển sách, yên lặng cũng là một cách ở chung.
Trong Tương Phú điện, Phó Thủy Tiên tất tả một ngày xong nhìn thấy trời đang dần tối, bèn kêu Tú Minh gỡ trâm gài tóc xuống, thầm nghĩ nghỉ ngơi cho tốt một chút, không nghĩ gì nữa, mới vừa ngồi trong chốc lát, Lan Thu đã mời Lý công công bên cạnh hoàng quý phi vào, nói là đến nhắn nhủ lời của hoàng quý phi.
Thủy Tiên vội hỏi là chuyện gì, Lý công công nói: "Theo quy củ trong cung, sau ba ngày các vị tiểu chủ mới vào cung cũng phải đến Diên Khang cung thỉnh an hoàng quý phi nương nương, cũng là để gặp mặt các nương nương khác trong cung một lần, sau đó mới bắt đầu treo thẻ bài chọn thị tẩm, hoàng quý phi nương nương sợ có người không biết, làm loạn trật tự, nên đặc biệt kêu nô tài tới thông báo một tiếng."
Lý công công tới rất đột ngột, nói năng cũng rất có uy, Thủy Tiên lại khéo léo mỉm cười nói: "Nương nương tinh tế cẩn thận, xin công công thông báo lại với nương nương, tần thiếp đã biết, đa tạ nương nương đã báo."
Nàng nhẹ nhàng đưa mắt qua Tú Minh, Tú Minh hiểu ý, vẫn dùng dáng vẻ như cũ, cầm một thỏi bạc cho Lý công công. Lý công công thuận tay nhận lấy, âm thầm cân nhắc độ nặng, vẻ mặt thoáng hiền từ hơn: "Chiêu hoa đã biết rồi, vậy nô tài xin đến cung khác. Nô tài xin cáo lui."
Tiễn Lý công công đi xong, Phó Thủy Tiên thở phào, cũng chính vì gia thế của nàng như vậy, ra tay không hề keo kiệt, hôm nay mới được thuận lợi như thế, cũng không biết Vũ Yên ở Linh Lương hiên có chuẩn bị như nàng không.
Nàng có lòng muốn để Tú Minh đi tìm hiểu, lại sợ trong cung quá rộng lớn, Tú Minh cũng đã quên mất chỗ, hoặc là đụng phải người nào, nên chỉ đành là kiềm nén trước, đợi ngày rộng tháng dài, tất có lúc tỷ muội gặp lại hàn huyên.