• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 18: KẾT HÔN

“Ngươi!” Từ khi Đổng Nguyệt Bình nhìn thấy Phó Thủy Tiên, nàng ta luôn cảm thấy mình không bằng nàng, nhưng nàng ta không chịu thừa nhận, vì vậy luôn ước gì Thủy Tiên xuống dốc, luôn nghĩ biện pháp đạp cho Thủy Tiên vài cước, nhưng lúc này nghe Thủy Tiên nói có căn cứ như vậy, đầu óc nàng ta lại trở nên trống rỗng, nhất thời không nghĩ ra cách nào để phản bác lại.

Thủy Tiên cũng không muốn dây dưa cùng nàng ta, nàng chỉ nói: “Hoàng thượng, thái hậu và hoàng quý phi đều chỉ mong hậu cung yên ổn, mong tài nhân cũng ghi nhớ điều này, đêm đã khuya, ta về cung trước.”

Nói xong, Thủy Tiên lập tức quay người đi, không muốn dây dưa cùng nàng ta thêm một giây phút nào nữa. Mạnh Vũ Yên chỉ là thái nữ, hành lễ theo quy củ một cái, sau đó lại theo Thủy Tiên rời đi. Đổng Nguyệt Bình tức đến nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi nuốt cục tức này vào trong lòng.

Trên đường, Thủy Tiên thấy Ngân Nhi và Lan Thu đều đi theo phía sau, biết tiểu chủ có lời muốn nói cũng khéo léo giữ khoảng cách, vì vậy nàng thấp giọng nói: “Cứ như thế này tỷ thật sự sẽ đắc tội triệt để với nàng ta.”

Mạnh Vũ Yên kinh ngạc nói: “Muội không nên nói ra lời này, nhưng tỷ tỷ tốt như thế, vì sao sau khi thị tẩm lại không được tấn phong như người khác chứ? Nếu hoàng thượng chịu đối xử tốt với tỷ một chút thì hôm nay tỷ cũng không bị Đổng Nguyệt Bình kia chặn đường gây sự rồi.”

Ở trong đó có rất nhiều nguyên nhân, Thủy Tiên không muốn nhiều lời, lập tức nói: “Đúng vậy, có lẽ là tỷ không được hoàng thượng yêu thích.”

“Nhưng tỷ tỷ tốt như vậy cơ mà, tốt hơn Đổng Nguyệt Bình kia gấp trăm lần.” Mạnh Vũ Yên thật sự cảm thấy ấm ức thay cho nàng: “Trước đó muội còn nghĩ không biết bản thân vào cung vì cái gì, hiện giờ xem ra muội vào cung chính là vì ở bên cạnh tỷ tỷ, âu cũng là một chuyện tốt.”

“Vũ Yên, cha của muội chức quan không cao, cũng không phải thế gia vọng tộc, nhưng ở trong hậu cung này, đó chưa chắc đã phải là chuyện không tốt, dựa vào hiểu biết của tỷ với hoàng thượng, có lẽ người sẽ thật sự thích cô gái như muội. Trong hậu cung tĩnh lặng này, chúng ta cần phải giúp đỡ lẫn nhau, nhưng muội cũng đừng coi nhẹ bản thân mình, nếu được ân sủng thì phải biết tranh thủ cơ hội.”

Mạnh Vũ Yên nghe Thủy Tiên nói, ngây thơ gật đầu, suy nghĩ vẫn đặt ở chỗ Đổng Nguyệt Bình: “Nếu như nàng ta tiếp tục gây khó dễ cho tỷ tỷ thì phải làm sao?”

Thủy Tiên cười một tiếng, đã sắp đến Linh Lương hiên, nàng chỉ đáp lại đơn giản: “Dạng người như Đổng Nguyệt Bình không nên tiếp xúc nhiều, không ai bày mưu tính kế thì nàng ta chỉ có thể giương nanh múa vuốt mà thôi, sau này, nếu như tỷ không được sủng thì về lâu về dài cũng không có ai tốn tâm tư vào người tỷ, chỉ là một Đổng Nguyệt Bình đến gây khó dễ cho tỷ mà thôi, cũng đâu tính là gì?”

Dường như Mạnh Vũ Yên đã hiểu ra điều gì đó, nhưng đã đến Linh Lương hiên, Ngân Nhi và Lan Thu đều đi tới, nàng ấy tuy nhát gan, nhưng không phải kẻ ngốc, những lời định nói đều thu hồi lại, không nhắc tới nữa, chỉ nói rảnh rỗi sẽ đi tìm Thủy Tiên mà thôi. Thủy Tiên nói tạm biệt với nàng ấy, sau đó cũng trở về Vị Ương cung.

Hôm đó, khi Mộ Huỳnh Phi về đến nhà đã là giờ Tuất, vừa đi vào nhà mấy bước đã có người hầu tới tìm hắn, nói rằng đại công tử tìm hắn có lời muốn nói, Mộ Huỳnh Phi đi theo tới đó, thấy trên mặt ca ca có chút do dự, không khỏi lên tiếng: “Sao vậy?”

Mộ Huỳnh Vũ do dự một lát, sau đó mới nói: “Hôm nay trong cung có tiệc tết Trùng Dương, gặp được nàng ấy không?”

Mộ Huỳnh Phi vốn vì chuyện Thủy Tiên bị người khác bắt nạt mà đau lòng, huynh trưởng lại hỏi như thế khiến hắn càng khó chịu, nhưng hắn vẫn cố gắng kiên cường, không biểu lộ ra ngoài, chỉ đáp: “Gặp rồi.” Mộ Huỳnh Vũ nhìn vẻ mặt của hắn, hỏi tiếp: “Gần đây nàng ấy sống thế nào?” Dừng lại một chút, hắn ta giải thích: “Là chị dâu của đệ muốn ta hỏi đệ, nàng ấy lo lắng...”

Mộ Huỳnh Phi nghĩ ngợi một chút, ca ca thân thể yếu ớt, lại không muốn làm quan, cả đời này có lẽ chỉ làm một người giàu có nhàn rỗi mà thôi, chị dâu cho dù biết rồi cũng chỉ là phí công lo lắng, không giúp đỡ được gì, huống chi bệnh nặng vừa khỏi, nên tĩnh dưỡng mới tốt, vì vậy đáp lại: “Có lẽ không tệ lắm, hôm nay hoàng thượng khen ngợi tiểu chủ thông minh, thái hậu cũng ban thưởng đồ vật.”

Mộ Huỳnh Vũ thở dài: “Như vậy cũng tốt.”

“Muộn như vậy rồi ca ca còn tới tìm đệ, e là cũng không phải vì mỗi chuyện này.” Mộ Huỳnh Phi hỏi dò.

Vẻ mặt Mộ Huỳnh Vũ có chút khó xử, do dự một lát rồi nói: “Là chuyện cả đời của đệ, cha mẹ có ý, nói rằng đệ đã đến tuổi kết hôn rồi, lúc trước không phải đã tính đến chuyện kết hôn sao? Nhưng bây giờ thì đệ cũng biết rồi đó... Mẹ đã chọn một vài cô gái nhà quan lại, độ tuổi phù hợp, muốn cho đệ tự mình tuyển chọn.”

Mộ Huỳnh Phi im lặng, hắn biết sau khi Thủy Tiên vào cung thì hắn cũng không tránh được chuyện kết hôn sinh con, nhưng hắn vẫn yêu Phó Thủy Tiên tha thiết, sao có thể đón nhận người phụ nữ khác nhanh như vậy chứ?

“Mẹ biết trong lòng đệ nghĩ thế nào, cho nên không dám nói với đệ, đành để ca ca tới nói đúng không?” Mộ Huỳnh Phi cười khổ: “Nàng vừa vào cung, đệ đã cưới người khác, từng chuyện, từng chuyện đều nói cho đệ biết rằng đệ và nàng không còn một chút duyên phận nào, nhưng đệ không thể quên được nàng ấy, ca ca, ca biết vì sao đệ lại đi làm thị vệ mà.”

“Chính là vì như vậy, cha mẹ mới cảm thấy đệ nên kết hôn sớm một chút, nếu không đến lúc chuyện tình cảm bị vỡ lở ra ngoài, đệ không gánh nổi, nàng ấy càng không gánh nổi...”

Mộ Huỳnh Phi im lặng hồi lâu, hiện giờ hắn càng lúc càng cảm thấy dựa vào sức của một mình hắn thì không thể che chở cho người mình yêu, hắn làm thị vệ cũng chỉ có thể cố gắng làm tròn bổn phận, chờ đợi thời cơ mà thôi.

“Huỳnh Phi...” Mộ Huỳnh Vũ thấy hắn ngây người, khẽ hỏi.

Mộ Huỳnh Phi đứng dậy, bỗng nhiên nói: “Chuyện kết hôn để mẹ làm chủ đi, mẹ thích ai làm con dâu cũng được.”

“Nhưng còn ý thích của đệ...”

Mộ Huỳnh Phi phất tay, nở nụ cười bình thản: “Đệ tin tưởng ánh mắt của mẹ, thân thể ca ca không tốt, đã trễ như vậy còn phải lo lắng cho đệ, chị dâu biết được cũng không tha cho đệ đâu, mau trở về phòng đi.”

Nói xong, hắn hành lễ một cái, sau đó xoay người sải bước rời đi. Mộ Huỳnh Vũ nhìn theo bóng lưng đệ đệ rời đi, cảm giác như chỉ trong chớp mắt mà bóng lưng kia đã trở nên vô cùng đơn độc.

Sau tết Trùng Dương, ơn vua cũng coi như được ban phát công bằng, Vệ Cẩn Chân đã lật toàn bộ thẻ bài của đám người mới vào cung, nhưng cũng không quên người cũ.

Trong Loan Ly điện của Diên Khang cung, hoàng quý phi mở ghi chép ra, tháng này tuy có người mới nhưng Nhã dung hoa vẫn chiếm đến bốn, năm ngày ân sủng, ngoài ra còn có Như phi, tuy ít thị tẩm nhưng cũng gặp gỡ hoàng thượng vài lần. Lệ chiêu nghi thì ngược lại, nghe nói Khải Trân thông minh từ nhỏ, nhưng mấy ngày này lại bị trách phạt ở thư phòng, khiến cho mẫu phi cũng bị liên lụy.

Mà trong đám người mới thì Đổng Nguyệt Bình là người được sủng ái nhất, có lẽ là hoàng thượng thích sự vui vẻ hoạt bát của nàng ta, mà Hạ đức viện và Mạnh thái nữ sau khi thị tẩm cũng được tấn phong, Hạ Mẫn Hoa thậm chí còn được phong đến chức chiêu hoa, ngang hàng với Phó Thủy Tiên, điều này càng cho thấy Phó Thủy Tiên không được ân sủng.

Hoàng quý phi vừa nhìn, vừa nói chuyện với Lăng Hạ bên cạnh. Nghe tới đây, Lăng Hạ liền nói: “Phó chiêu hoa có gương mặt xinh đẹp nhưng lại không tạo được niềm vui cho thánh thượng.”

Lư Dĩnh Chi lắc đầu: “Cũng khó nói, ngươi nhìn thì thấy nàng không được yêu thích, nhưng tháng này lại được lật thẻ bài hai, ba lần, nghe nói hoàng thượng cũng vui vẻ nói cười cùng nàng ta, nhất thời không được vinh sủng thì đã làm sao? Lạt mềm buộc chặt mới gọi là lợi hại.”

Nói đến đây, nàng ta hít sâu một hơi: “Dù sao thì nàng ta cũng có gia thế lớn, cho dù bị hoàng thượng phòng bị thì cũng tốt hơn mấy người nhà nghèo kia nhiều. Nếu Phó gia thật sự yên phận thì sớm muộn gì hoàng thượng cũng sẽ nể mặt Phó Tùng Nguyên mà tấn phong cho nàng ta.”

Lăng Hạ cũng hiểu rõ, trong hậu cung, mọi người đều coi trọng sự sủng ái của hoàng thượng, cũng vô cùng coi trọng bối cảnh gia thế, nếu không thì Đổng Nguyệt Bình cũng không dám đi khiêu khích người khác như vậy, chẳng qua cũng là mượn uy của thái hậu, còn thái hậu lại mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.

Lăng Hạ cố ý chọn vài lời dễ nghe, vòng vo nói: “Bất kể nàng ta là ai thì cũng không thể vượt qua nương nương được. Còn có mười ngày nữa là tới sinh nhật của nương nương, hoàng thượng có ý là phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt, dựa vào phần ân sủng này, ai có có thể sánh được với nương nương chứ?”

Lư Dĩnh Chi cười nhạt, lời này của Lăng Hạ đã chạm vào đáy lòng nàng ta, trước giờ nàng ta vẫn biết, cho dù trong cung này thay đổi ra sao thì trong lòng hoàng đế, nàng ta vẫn ở vị trí đầu tiên.

Tin tức về lễ mừng sinh nhật của hoàng quý phi đã truyền đi khắp lục cung, đám phi tần đương nhiên không thể không chuẩn bị quà mừng, Thủy Tiên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới bảo Tú Minh tìm bộ đồ trang sức bằng ngọc bích khảm họa tiết lưu vân bằng vàng ròng, sau đó cẩn thận dặn dò: “Chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó sẽ dâng lễ chúc thọ cho hoàng quý phi.”

Tú Minh có chút đau lòng, khẽ nói: “Đây chính là đồ phu nhân chuẩn bị riêng cho tiểu chủ, thứ này tìm khắp thiên hạ cũng không được đâu, tiểu chủ nhìn ngọc bích này xem, không còn thứ nào tốt hơn đâu.”

Thủy Tiên cười rộ lên, chỉ vào Tú Minh, nói với Tiểu Thuận Tử bên cạnh: “Ngươi xem, còn chưa lấy chồng đã có bộ dáng nữ quản gia rồi.”

Tiểu Thuận Tử đã sớm gọi Tú Minh vài tiếng “tỷ tỷ”, lúc này cũng ngoan ngoãn không dám chế giễu nàng ấy: “Tú Minh đang tiết kiệm tiền thay tiểu chủ đó, tuy nô tài không có mắt nhìn, nhưng cũng nhìn ra được đây là đồ tốt, tiểu chủ cứ đưa cho người khác như vậy không đau lòng sao?”

Thủy Tiên thu lại nụ cười, thành thật nói: “Hoàng quý phi là người đứng đầu lục cung, phú quý ngập trời, ta cũng không có cơ hội đeo bộ trang sức này, tặng cho hoàng quý phi cũng tốt.”

Lan Thu vừa ở bên ngoài xem các tiểu cung nữ làm việc, lúc này mới dẫn theo Diên Phượng tới rót trà cho Thủy Tiên, trùng hợp nghe được lời này, lập tức lễ phép nói: “Tiểu chủ đừng nói như vậy, lần nào hoàng thượng nhìn thấy tiểu chủ cũng cười rất tươi, có thể thấy được tiểu chủ sớm muộn gì cũng tới ngày hưởng phú quý, chỉ là lúc này đưa bộ trang sức này đem tặng cũng là có đạo lý riêng.”

Một tháng qua, tình cảm giữa chủ tớ hai người rất tốt, Thủy Tiên dần dần buông lỏng cảnh giác, cũng tâm sự vài lời trong lòng với Lan Thu và Tiểu Thuận Tử, mà Lan Thu cũng thật sự giúp nàng chia sẻ ưu phiền, mọi thứ đều lo nghĩ cho mặt mũi của nàng. Lúc này Thủy Tiên nghe nàng ấy nói vậy mới biết trong lòng Lan Thu đã hiểu rõ ý nghĩ của nàng.

“Thứ nhất, ta đã vừa nói rồi, đồ vật quý giá như vậy ta cũng không có cơ hội đeo, hoàng quý phi dùng cũng tốt. Thứ hai, ta đã vào cung hơn một tháng, hoàng quý phi đối xử với ta rất tốt, cũng không gây khó dễ, ta tặng đồ tốt này cũng coi như cảm kích nàng ấy. Bình thường trong Diên Khang cung cũng có quá nhiều đồ tốt rồi, hoàng quý phi không chịu nhận thêm quà cáp, nhân dịp sinh nhật nàng ấy ta tặng để thể hiện lòng thành cũng tốt.”

Tú Minh gật đầu: “Nếu đã vậy thì nô tỳ sẽ bọc cẩn thận.”

Cách sinh nhật hoàng quý phi còn ba ngày, Thủy Tiên thấy hình như Mạnh Vũ Yên còn chưa chuẩn bị được quà tặng, lập tức dẫn Tú Minh sang đó xem thử. Vị Ương cung nằm ở hướng đông bắc của cấm cung, Linh Lương hiên lại ở phía tây bắc, gần bên cạnh ngự hoa viên, Thủy Tiên cũng không nóng vội, chậm rãi đi về phía bên đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK