• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 23: HOA QUẾ

“Nương nương, có lẽ hôm qua hoàng thượng cũng không nghĩ nhiều, uyển nghi cũng chỉ là một vị trí tòng tứ phẩm, cho cũng cho rồi, không ngờ hôm nay Đại hoàng tử lại như vậy, khiến Lệ chiêu nghi làm ầm lên. Xưa nay Lệ chiêu nghi luôn là người hiền lương nhất, hoàng thượng cũng không đoán ra người ấy lại vì Đại hoàng tử mà như thế, nếu vậy, chuyện hoàng thượng vì người mới mà không quan tâm người cũ truyền ra ngoài lại liên lụy đến hoàng tự, triều thần cũng phải dâng tấu.”

Tống Thu Hiền đích thân rót trà cho hoàng quý phi xong mới nói tiếp: “Nương nương nghĩ mà xem, lúc tin tức truyền tới, hoàng thượng của chúng ta lại trùng hợp ở chỗ thái hậu, không xin thái hậu xử lý chuyện này cho người thì còn xin ai đây?”

Ngón giữa Lư Dĩnh Chi chầm chậm gõ lên chiếc bàn vuông bằng gỗ lim, từng nhịp một, âm thanh giòn tan quanh quẩn trong Loan Ly điện: “Nói vậy thì mọi thứ đều là trùng hợp.”

“Đúng là như vậy. Nương nương, sớm muộn gì người cũng là đích mẫu của Đại hoàng tử, lần này chỉ cần làm việc theo đúng thân phận của đích mẫu là được rồi.”

Lúc này trên mặt Lư Dĩnh Chi mới hiện ra nụ cười thoải mái: “Tất nhiên là bổn cung hiểu tâm ý của hoàng thượng, chỉ là quá để ý hoàng thái hậu lão nhân gia nghĩ như thế nào, nhất thời lạc lối, may mà Tĩnh tần muội nhìn rõ.”

Tống Thu Hiền không dám kể công, vội nói: “Nương nương quá hiếu kính với thái hậu nên mới như vậy, tần thiếp không để ý nhiều như nương nương, đứng một bên nhìn nên mới nghĩ ra đạo lý trong đó.”

“Nếu đã như vậy, Tĩnh tần hãy dẫn Khải Hiếu về trước đi, bổn cung cũng muốn đi thăm Khải Trân một chút. Khải Hiếu là đứa trẻ chúng ta cùng thương yêu nuôi lớn, không ai so sánh được, bổn cung tìm một thời điểm tốt xin lệnh hoàng thượng mời riêng mấy sư phụ nổi tiếng ở bên ngoài về dễ bề dạy dỗ.”

Tống Thu Hiền vô cùng vui mừng, bái lạy tạ ơn.

Hai chuyện Thủy Tiên tấn vị, thái hậu ban thưởng ở chỗ của hoàng quý phi nói một vài câu là xong, nhưng tâm tư của những người khác trong cung lại âm thầm dậy sóng.

Mạnh Vũ Yên từ Vị Ương cung đi ra đã là lúc vừa chớm buổi chiều, nàng ấy nghĩ một chút, không đi về phía Linh Lương hiên mà đi về phía đông, Ngân Nhi đi theo bên cạnh hỏi: “Tiểu chủ muốn đi đâu vậy?”

Vũ Yên cười nói: “Uyển nghi tỷ tỷ vừa mới bị ngã xuống nước, e là ban đêm ngủ không ngon, nghe nói hoa quế nở gần Ngưng Vũ tạ trong cung là tốt nhất, bây giờ trùng hợp là tháng mười, ta đi hái chút hoa quế về làm túi thơm tặng tỷ tỷ, có tác dụng an thần tốt nhất.”

Những lúc này Ngân Nhi đã thăm dò tính khí của Mạnh Vũ Yên, trong cung điện này không có vị nương nương nào tốt hơn nàng ấy, vì vậy cũng cười nói: “Tấm lòng của tiểu chủ quá lương thiện rồi.”

Mạnh Vũ Yên trịnh trọng nói: “Cũng không phải là lương thiện, tỷ tỷ đối với ta rất tốt, vốn dĩ ta khó có thể báo đáp, Ngân Nhi em cũng phải nhớ kỹ, sau này cho dù có chuyện gì, chúng ta cũng phải đứng về phía Phó uyển nghi, mọi chuyện đều lấy tỷ tỷ làm đầu.”

Ngân Nhi đồng ý, chủ tớ hai người đi một lúc đã đến bên Ngưng Vũ tạ.

Ngưng Vũ tạ là nơi ở của Nhã dung hoa, vị tiểu chủ này là sự tồn tại đặc biệt trong cung, từ trước tới nay không thấy nàng ấy qua lại với bất kỳ ai, hoàng thượng lại vô cùng thích, tính ra mỗi tháng Hà Uyển Thanh đều được chia nhiều ân sủng nhất.

Ngưng Vũ tạ này cũng là hoàng thượng ban cho nàng ấy ở, ba bề giáp với nước, gió nhẹ thổi qua, là một nơi phong cảnh cực đẹp.

Trong cung có người tức giận bất bình, sớm đã lan truyền một vài tin đồn, nói Nhã dung hoa bước đi một mình, thậm chí còn có tin đồn nàng ấy thường bất kính với thái hậu và hoàng quý phi.

Mạnh Vũ Yên đứng từ xa nhìn Ngưng Vũ tạ vài cái mới bắt đầu cẩn thận hái hoa quế, nhớ ra trong lúc vô tình nghe thấy những lời nói vô nghĩa này, không nhịn được cười nói: “Trong cung nhiều nữ nhân, luôn sẽ có một số tin đồn không giải thích được, nếu Nhã dung hoa bất kính với thái hậu, hoàng thượng cũng không thể tha cho nàng ấy.”

Ngân Nhi nghe thấy những lời này còn nhiều hơn Vũ Yên, lập tức tiếp lời nói: “Chứ sao nữa, vẫn là tiểu chủ nhìn thấu.”

Hương quế tỏa ra, toàn thân Vũ Yên dính mùi thơm, làn váy hoa văn màu xanh cổ vịt xòe ra, nhẹ nhàng đong đưa theo động tác của nàng ấy, thể hiện dáng người nhỏ nhắn mà lại duyên dáng, mái tóc đen nhánh không có búi tóc phức tạp, chỉ cài một nửa cây trâm lá liễu, ở giữa cũng buông xuống cánh hoa nho nhỏ.

Tuy dung mạo của nàng ấy không quá đẹp, nhưng nụ cười trên mặt lại chân thành, ngước gương mặt nhỏ nhắn đón lấy hoa vàng lá ngọc rực rỡ, khóe miệng cong cong lộ ra hàm răng trắng tinh, tự nhiên khiến trong lòng người bên cạnh cũng hân hoan vui vẻ.

Cảnh tượng đẹp như vậy, rơi vào mắt người có tâm lại có chút không vui. Uyển tần nghe nói gần đây hoàng thượng thích ngắm hoa quế ở đây, tiện thể sẽ đến thăm Nhã dung hoa, có ý tranh sủng, tỉ mỉ trang điểm đến đây, không thấy hoàng thượng nhưng lại thấy Mạnh Vũ Yên trẻ tuổi.

Uyển tần sờ sờ mặt mình, tuy mới hơn hai mươi tuổi nhưng da thịt đã không căng mọng non nớt như Mạnh Vũ Yên dưới ánh mặt trời nữa, đầu tiên có chút không vui, lại nhìn nàng ấy mỉm cười hái hoa, nụ cười rạng rỡ khiến đôi mi cong lên, nhớ tới Mạnh mỹ nhân này có thể có cùng suy nghĩ với mình, càng tức giận khắp mình mẩy, dẫn theo Mai Nhi bên cạnh bước tới.

Vũ Yên nghe thấy tiếng động thì quay mặt lại, thấy là Uyển tần, nghĩ đến bộ dạng nàng ta miệng lưỡi bén nhọn bắt nạt cung nhân, sợ đến mức vội vàng nhún chân hành lễ nói: “Thỉnh an Uyển tần nương nương.”

Bùi Uyển Tú thấy vẻ mặt nàng ấy yếu đuối, nhíu nhíu mày lạnh lùng hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”

Vũ Yên không muốn kéo Phó Thủy Tiên vào, nếu không lại là một câu chuyện, lập tức chỉ đáp lại: “Tần thiếp nghe nói hoa quế ở đây nở đẹp, muốn đến đây hái một ít về làm túi thơm.”

“Làm túi thơm.” Bùi Uyển Tú nhếch mép một cái giống như cười khẩy, thực ra lại tràn ngập căm phẫn: “Bổn cung thấy ngươi muốn tình cờ gặp hoàng thượng chứ gì? Hái hoa thì hái hoa, cười quyến rũ như vậy là cười cho ai xem!”

Vũ Yên đã biết Uyển tần lợi hại từ lâu, không ngờ vừa đến đã chụp ngay cái mũ “quyến rũ”, nàng ấy cắn môi, cố gắng không để mình tỏ ra quá sợ hãi và xấu hổ rồi mới nhỏ giọng nói: “Tần thiếp không có ý muốn tình cờ gặp hoàng thượng.”

Bùi Uyển Tú đi tới trước mặt nàng ấy, cầm lấy cái túi vải nhỏ đựng hoa quế trong tay nàng ấy mở ra xem, còn Vũ Yên thì cúi mày đỏ mặt, trong mắt có sự tức giận mà sinh ra một chút nước mắt, Bùi Uyển Tú “hừ” một tiếng, ném túi vải xuống đất, hoa quế nho nhỏ rơi đầy mặt đất: “Tạo dáng mảnh mai yếu ớt, ta thấy thật đúng là đáng thương.”

Mạnh Vũ Yên nắm chặt hai tay, trước khi vào cung nàng cũng là khuê nữ được bảo vệ đến lớn, tuy hơi nhút nhát, không có bạn bè gì, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bị người chế nhạo như vậy, Bùi Uyển Tú lời trong lời ngoài đều có ý nàng ấy có tâm cơ, muốn quyến rũ hoàng thượng, nhưng nàng ấy cũng là người có cốt khí.

“Nương nương, tần thiếp không làm sai chuyện gì, tại sao người lại giễu cợt như thế, còn ném hoa quế mà tần thiếp vừa mới hái xong.” Mạnh Vũ Yên bỗng nhiên ngẩng mặt, hỏi từng câu từng chữ.

Người tốt tính nổi giận khiến ngay cả Uyển tần cũng phải sững sờ, lúc nhìn thấy tay nàng ấy run rẩy, Bùi Uyển Tú biết chẳng qua là gắng gượng chống đỡ thì càng nổi điên lên: “Sao hả, Mạnh mỹ nhân cảm thấy bổn cung nói bậy? Ai không biết gần đây hoàng thượng thường đến đây ngắm hoa quế, bổn cung biết rất rõ tâm tư của ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK