Khúc nhạc kết thúc, những người đang ngồi đều hơi ngẩn người ra, khúc nhạc hay đương nhiên có thể khiến cho người nghe sảng khoái tinh thần mà lại không biết là thực hay là mơ. Thủy Tiên đánh giá nét mặt của thái hậu và hoàng thượng, trong lòng khẽ thở phào một cái, nàng biết hiện giờ nàng và Mạnh Vũ Yên coi như cùng nhau qua được ải này rồi.
Vệ Cẩn Chân vỗ tay, cười nói: “Ái phi đúng là có tâm tư tinh tế, bản hợp tấu này là do ai nghĩ ra vậy?”
Thủy Tiên không muốn chiếm ưu thế của Mạnh Vũ Yên, nghe hoàng thượng hỏi như vậy, nàng đã hành lễ, cướp lời của Mạnh Vũ Yên: “Bẩm hoàng thượng, trước khi vào cung, tần thiếp và Mạnh thái nữ đã từng hợp tấu như vậy, chỉ là chút mới lạ mà thôi, không ngờ cũng có thể dễ nghe như vậy.”
Lời này vô cùng hợp lý, ngay cả hoàng quý phi cũng nói: “Trước khi vào cung đã có quan hệ tốt, sau khi vào cung còn có thể cùng nhau hợp tấu khúc nhạc ở Khánh Hòa cung, cũng coi như là một giai thoại về tỷ muội tình sâu.” Nàng ta đưa mắt ẩn ý nhìn Vệ Cẩn Chân: “Hậu cung thái bình, tỷ muội hòa thuận, cũng nhờ phúc của thái hậu và hoàng thượng.”
Mặt mũi của hậu cung đương nhiên đều nằm ở chỗ hòa thuận hay không, lời nói này của Lư Dĩnh Chi rất được lòng hoàng thượng, vì vậy Vệ Cẩn Chân mỉm cười với nàng ta: “Hoàng quý phi quản lý hậu cung, hậu cung yên ổn đều là công lao của nàng.”
Lư Dĩnh Chi chợt nóng lòng, trên mặt lại nở nụ cười, không dám tranh công: “Có thái hậu trấn giữ trong cung nên mới có tình trạng thái bình như vậy.”
Vốn là tiết mục của Phó Thủy Tiên và Mạnh Vũ Yên, hiện giờ lại biến thành điểm tốt của Lư Dĩnh Chi. Thủy Tiên vốn thờ ơ, có khen thưởng hay không cũng không quan trọng, mà Mạnh Vũ Yên lại không dám tranh giành những thứ này. Ngược lại, thái hậu lại ban thưởng vài thứ, sau khi hai người Thủy Tiên tạ ơn xong thì lập tức trở về chỗ ngồi.
Đổng Nguyệt Bình nhẹ nhàng thở hắt ra, nàng ta vốn tưởng rằng Phó Thủy Tiên vừa xuất hiện sẽ cướp đi vẻ nổi bật của nàng ta, lúc nghe đàn hai tay nàng ta đều nắm chặt, ai ngờ lại thành ra như vậy, thế này thì trong đám người mới vào cung lần này không ai có thể vượt qua nàng ta nữa.
Theo sau là màn trình diễn của Đổng Nguyệt Bình, Từ Lam Anh và hai vị tuyển thị chính thất phẩm. Từ Lam Anh cũng là khiêu vũ, nhưng có màn trình diễn đặc sắc của Hạ Mẫn Hoa ở phía trước, so ra thì dáng múa của Từ tuyển thị thật sự rất bình thường, cũng không gây nên sóng gió gì.
Đổng Nguyệt Bình mặc váy gấm hoa văn bươm bướm màu tím, nhìn vô cùng xinh đẹp động lòng người. Nàng ta hành lễ xong, cung nữ bên người giúp nàng ta chuẩn bị giấy bút và nghiên mực, còn có một cây đàn cổ, chẳng ai ngờ rằng một người giống bình hoa như Đổng Nguyệt Bình lại có thể một tay cầm bút, một tay đánh đàn, âm nhạc ngân nga mà tay cầm bút vẫn hoạt động không ngừng.
Trong lòng Thủy Tiên cảm thán một tiếng, quả nhiên vì vào cung, Đổng gia đã tốn không ít sức lực để đào tạo, tuy nói một công đôi việc, vẽ cũng chưa chắc đã đẹp, nhạc cũng chưa hẳn đã hay, nhưng đồng thời làm được hai chuyện này cũng không đơn giản, tuyệt đối là màn trình diễn độc đáo nhất trong cung.
Tiếng nhạc tan đi, bức vẽ cũng hoàn thành, cung nữ bên cạnh Đổng Nguyệt Bình chậm rãi nâng bức tranh lên, đó là một bức tranh sơn thủy được vẽ theo cách vẽ vẩy mực, núi cao chồng chất, nhìn như cách xa nghìn dặm.
Đổng Nguyệt Bình khẽ cúi người, từng lời từng chữ đều khắc sâu vào lòng người: “Tần thiếp dùng bức vẽ này mong cho thái hậu nương nương thân thể khỏe mạnh, giang sơn của hoàng thượng vững chắc, lưu truyền đến muôn đời.”
“Được!” Vệ Cẩn Chân vỗ tay nói: “Quả nhiên là con gái nuôi trong nhà của mẫu hậu có khác, tầm nhìn rộng lớn, lại đa tài đa nghệ, hôm nay trẫm cũng được mở rộng tầm mắt.”
Đổng Nguyệt Bình đỏ mặt, cúi đầu xuống, thẹn thùng nói: “Đa tạ hoàng thượng khen thưởng, tần thiếp không dám nhận.”
Thái hậu cũng cười: “Hoàng nhi đừng khen nàng nữa, nếu nàng quá đắc ý thì sẽ sinh kiêu ngạo.” Nhưng nói thì nói vậy, có ai mà không biết thái hậu đang vui vẻ chứ.
Triều Đại Thuận lấy hiếu trị quốc, thấy thái hậu vui vẻ, hoàng thượng cũng muốn làm cho thái hậu vui, vì vậy nói: “Từ trước đến nay, Đại Thuận ta lấy hiếu làm đầu, Đổng tuyển thị đã có hiếu như vậy thì trẫm sẽ phong cho Đổng tuyển thị làm tài nhân.”
Đổng Nguyệt Bình vô cùng vui vẻ, cúi người nói: “Tần thiếp đa tạ ân điển của hoàng thượng.”
Hoàng quý phi ngẩn người, muốn nhắc nhở hoàng thượng rằng không có con, không có công mà được tấn phong thì không hợp với quy tắc của tổ tiên để lại, nhưng nghĩ kĩ thì đây không phải là ban mặt mũi cho Đổng Nguyệt Bình, mà chính là cho thái hậu mặt mũi, vì vậy nàng ta không nói gì thêm nữa, dù sao cũng sẽ có vài người cảm thấy không cam lòng.
Quả nhiên, vừa nhìn một cái đã thấy Uyển tần không vui, mà Lệ chiêu nghi lại nhíu mày, biểu cảm này nhạt nhòa đến mức suýt nữa không thể nhận ra được.
Hôm nay Đổng Nguyệt Bình chiếm hết nổi bật, những màn biểu diễn về sau trở nên vô cùng nhạt nhẽo, mặc dù cuối cùng hoàng thượng không lật thẻ bài của nàng ta, mà lại đi đến chỗ Hạ đức viện nhưng chuyện này cũng đủ để nàng ta khoe khoang trước mặt người khác rồi.
Thủy Tiên và Đổng Nguyệt Bình không hợp nhau từ khi tuyển tú, bây giờ người đầu tiên mà Đổng Nguyệt Bình muốn khoe khoang đương nhiên là Phó Thủy Tiên rồi.
Vừa ra khỏi Khánh Hòa cung, Như phi nói: “E là ngươi và Mạnh thái nữ có lời muốn nói, cả đêm ngồi xa nhau như vậy, cũng chưa có cơ hội nói chuyện, bổn cung hơi mệt nên sẽ ngồi kiệu trở về, ngươi đi theo cũng phiền phức.”
Trong cung, từ chính tam phẩm trở lên mới có thể ngồi kiệu, Thủy Tiên không đủ tư cách, nếu cùng Như phi trở về Vị Ương cung thì chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi. Nhưng không biết có phải ngay cả Như phi cũng cảm thấy Phó Thủy Tiên rất đáng thương hay không mà lại đi về trước, không muốn Phó Thủy Tiên phải hạ thấp mình như vậy.
Thủy Tiên hiểu đạo lý trong đó, huống chi nàng cũng chưa có thời gian nói chuyện với Mạnh Vũ Yên, vì vậy lập tức đi cùng với nhau.
Bởi vì là tết Trùng Dương nên đèn trong cung đều được thắp sáng, mấy người Lan Thu cũng không cần cầm đèn lồng đi trước, đường cũng rất dễ nhìn, mới đi được vài bước, đằng sau đã truyền đến giọng nói của Đổng Nguyệt Bình: “Phó chiêu hoa.”
Thủy Tiên vô cùng phiền lòng, nhưng không thể không xoay người lại nói: “Đổng tài nhân.”
Đổng Nguyệt Bình mỉm cười: “Chiêu hoa tỷ tỷ đi thật là nhanh, suýt chút nữa muội không theo kịp.”
Nàng ta gọi “tỷ muội” vô cùng thân mật, nhưng Thủy Tiên vẫn lạnh nhạt, xưng hô theo cấp bậc: “Không biết tài nhân có chuyện gì?”
Đổng Nguyệt Bình dùng khăn che miệng, tỏ ra đoan trang, mỉm cười nói ra những lời khiến lòng người rét lạnh: “Ta và tỷ cùng nhau tiến cung, khi đó tỷ tỷ thờ ơ lạnh nhạt với ta ở Ngưng Ngân điện, về sau lại biết ta chỉ là một mỹ nhân tòng thất phẩm nên càng không để ý tới ta, nhưng cho dù tỷ tỷ thị tẩm hay là trình diễn khúc nhạc cổ thì cũng không kiếm được chức vị uyển nghi tòng tứ phẩm... Nếu ta là tỷ tỷ, sau này sẽ nói bị bệnh không ra ngoài được, để tránh đi lại trong tam cung lục viện càng thêm mất mặt.”
Sắc mặt của Mạnh Vũ Yên cũng thay đổi, trước giờ nàng ấy luôn coi Thủy Tiên là người thân, sao có thể nhìn Thủy Tiên bị nhục nhã như vậy được, nhưng nàng ấy không biết nói chuyện, vừa ấp úng định mở miệng thì lại bị Thủy Tiên giữ lại: “Mất mặt? Vì sao phải mất mặt?”
Đổng Nguyệt Bình không ngờ Thủy Tiên lại hỏi như thế, nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ thấy người phụ nữ có dung nhan xinh đẹp trước mặt chậm rãi nói tiếp: “Trong cung chưa từng có quy định sau thị tẩm nhất định phải tấn phong, từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai nói cho hoàng thượng và hoàng thái hậu rằng sau khi diễn tiết mục xong nhất định phải tấn phong, tài nhân nói ta mất mặt, nhưng ta làm mọi thứ đều dựa theo quy củ. Còn tài nhân thì sao? Chặn đường ta lại nói chuyện như thế là có quy củ sao? Đừng quên, cho dù hiện giờ ngươi thăng chức lên làm tài nhân thì cũng chỉ là tòng lục phẩm mà thôi, dựa theo quy củ thì ngươi có thể dùng giọng điệu này nói chuyện với chiêu hoa chính ngũ phẩm sao? Xem ra người mất mặt không phải là ta, mà chính là Đổng tài nhân ngươi đó...”